pacman, rainbows, and roller s
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324391

Bình chọn: 8.00/10/439 lượt.

âm lịch năm sau.

Ta sung sướng đến phát điên, cả ngày chỉ biết suy nghĩ và mơ mộng về cuộc sống vợ chồng trong tương lai, đôi má thường xuyên đỏ

ửng như trái táo chín. Đoạn thời gian đó tâm tư ta tốt đến không còn

biết gì hơn nữa, đến cả việc nhìn vào gương mặt băng giá vạn năm không

đổi của Cốc Liên, ta cũng thấy thân thương đến vô cùng.

Thế nhưng, mộng ước chẳng duy trì được bao lâu bởi… Cốc Liên chết.

Muội ấy chết trong Xung Tiêu lầu, dưới đường kiếm của ta, ta đã giết muội ấy. Chỉ bởi Cốc Liên nói ta và Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn không có hạnh phúc. Vào thời khắc lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim Cốc Liên, Bạch Ngọc Đường không cẩn thận để gây thù chuốc oán với công quyền, cho nên khi ta vừa kịp trốn xuống gầm bàn thì cả vạn mũi tên đã đâm xuyên

qua thân thể hai người bọn họ, che khuất cho nhát kiếm trí mạng của ta…

Sau đó, ta chờ đợi người đến cứu trong vô thức, trở lại

Đinh gia trang trong vô thức, im lặng tham dự lễ tang của muội muội.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của cha mẹ và ca ca, ta bắt đầu hối hận!

Chỉ vì một câu nói mà ta lỡ giết Cốc Liên. Ta không hiểu

vì sao mình lại làm vậy, nhưng ta biết từ đó niềm vui thực sự đã không

bao giờ còn thuộc về ta nữa. Trong những giấc mộng giữa đêm, hình ảnh

Cốc Liên với nụ cười quỷ dị trước khi chết cứ hiện rõ khiến ta không

lạnh mà phát run.

Vào ngày hoàng đạo mồng mười tháng Chạp âm lịch, ta ngồi

trong kiệu hoa nghe tiếng động ồn ào bên ngoài, nhưng trong đầu lại cứ

văng vẳng lời nguyền của Cốc Liên: Tỷ và Triển Chiêu sẽ vĩnh viễn không

có hạnh phúc, vì trong tim Triển Chiêu không có tỷ!

Kiệu tiến vào cổng, nhất bái thiên địa, nhị bái cao

đường, phu thê giao bái, lễ xong! Ngồi trên chiếc giường cưới, khuôn mặt ta ửng hồng. Những tiếng chúc rượu ồn ã bên ngoài dần vãn đi, rồi cửa

phòng khẽ mở, nhịp tim ta cũng theo đó mà dồn dập lên.

“Tỷ tỷ, chúc mừng!” Như tiếng sét giữa trời quang, ta

chấn động ngẩng phắt đầu lên, tấm vải đỏ rơi xuống đất. Trước mắt ta,

khuôn mặt với cặp má nhợt nhạt và đôi mắt tứa máu khiến ta phát run như

vừa rơi vào động băng.

“Muội… muội là người hay ma?”

“Tỷ đã tận mắt thấy thi thể của muội được chôn cất mà vẫn hỏi vậy sao?” Cô gái lặng lẽ nhìn ta trong bộ váy đỏ rực toàn thân:

“Đời này kiếp thứ nhất tỷ giết muội, muội không oán gì, nhưng tỷ nên nhớ tội nghiệt của tỷ đã được ghi vào món nợ đầu tiên. Sinh tử luân hồi

không có nghĩa là kết thúc, tỷ nên biết mà tính đường lo liệu”.

Giật mình choàng dậy, Triển Chiêu đã đứng trước mặt ta,

gương mặt anh tuấn không chút hơi ấm. Quay người lại, chàng vắt chân

ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nhìn ta với gương mặt vô cảm.

“Xin lỗi”, chàng nói: “Ta không thể yêu nàng”.

Vào giây phút ấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt ta!

Từ đó, ta trải qua cuộc sống chỉ có hình thức, sống đời

vợ chồng chỉ trên danh nghĩa, ngày ngày trôi qua vô vị đến phát điên. Và ta cứ sống như thế ròng rã ba mươi năm.

Lần thứ hai ta gặp lại Cốc Liên vào sinh nhật lần thứ bốn mươi sáu của mình. Muội ấy lướt trên ánh trăng mà tới, lạnh lùng nhìn

ta chằm chằm.

“Huyền Vũ[2'> tinh quân quy vị, tỷ không đợi được huynh ấy quay lại rồi.”

[2'> Huyền Vũ là tên một chòm sao trong Nhị thập bát tú.

Lời muội ấy nói ta chẳng hiểu gì cả, nhưng ta biết Triển

Chiêu sẽ không bao giờ trở về bên ta nữa, bởi ngày hôm sau tin tức xấu

đưa đến: Người ta yêu nhất vì bảo vệ Bao đại nhân mà trượt chân rơi

xuống vách đá, thân thể thịt nát xương tan.

Ta không khóc. Ta đã tưởng mình sẽ khóc đến chết đi sống lại, nhưng hóa ra ta đã chẳng còn lấy một giọt lệ nào.

Cuối cùng ta kết thúc mọi thứ bằng cách dùng chính thanh Cự Khuyết của chàng tự tay cắt đứt khí quản trên cổ mình.

Ta biến thành ma, ngày ngày ngồi trên cầu Nại Hà, chỉ hy vọng được nhìn thấy chàng lần nữa.

“Lam Liên tiên tử đã vi phạm luật trời, sát hại đồng môn, bị phạt mười kiếp chết dưới tay Mai Song…” Một tiếng phán lớn vang vọng trên cầu, Cốc Liên bước qua mặt ta.

“Sư tỷ, kiếp thứ hai sắp bắt đầu rồi, tỷ đã chuẩn bị tốt chưa?”

Tử Linh điểuCó một loài chim tên gọi Tử Linh, thường bay ngang chân trời Ma vực. Tử

Linh là sinh linh có tiếng hót hay nhất tam giới, mỗi lần nghe thấy

những âm thanh thánh thót phát ra từ cổ họng chúng, người ta sẽ lưu

luyến mãi không quên. Thế nhưng ít người biết rằng tiếng hót của Tử Linh lại có nguồn gốc từ quá khứ đau thương.



Tôi sinh ra là người câm, một cô gái câm có cố gắng thế

nào cũng không sao phát ra được dù chỉ một tiếng. Những ký ức trước khi

lên năm tuổi của tôi vô cùng hạnh phúc. Tuy sinh ra trong gia đình không giàu có, nhưng tôi là bảo bối mà cha mẹ thương yêu nhất, con cái luôn

là máu thịt tâm tư của cha mẹ, bất kể chúng có khiếm khuyết gì đi nữa.

Năm tôi lên năm tuổi, cha lên núi đi săn gặp hổ dữ, từ đó không bao giờ quay về nữa. Hai tháng sau, vào một buổi tối mẹ ôm tôi

khóc ròng suốt một đêm, không ngừng nói lời xin lỗi. Sau đó mẹ cũng rời

xa tôi, khoác bộ quần áo thật đẹp rồi để người ta kiệu đi mất. Còn nhớ

lúc đó tôi chạy theo một quãng rất xa, nhưng trực giác mách bảo tôi, mẹ

không còn cần tô