
i nữa.
Cuối cùng chiếc kiệu ấy khuất dần, tôi ngã xoài bên vệ
đường khóc váng lên, mặc cho những giọt nước mắt rơi xuống như mưa,
trước sau tôi vẫn không thể thốt lên đến nửa lời.
Rồi tôi trở thành một đứa bé ăn mày đi xin cơm, bám theo
một đám trẻ con ăn mày đi nhặt nhạnh canh thừa cơm vãi, cho đến khi cậu
bé tên Thẩm Nhiên xuất hiện.
Là người học việc trong Mộ Dung gia cực kỳ giàu có, Thẩm
Nhiên thường xuyên ra ngoài mua đồ nọ thức kia. Có lần do đói quá, nhìn
thấy chiếc bánh nướng trong tay cậu, tôi bèn nhào tới cướp lấy. Hiển
nhiên cậu bị tôi làm cho giật bắn mình, lặng đi một hồi, còn tôi thì
nhân lúc lộn xộn chạy biến vào một góc không có người, hấp tấp nhét cả
cái bánh vào miệng nhai ngấu nghiến như hổ đói, hai ba miếng đã ăn hết
sạch. Khi tôi ngẩng đầu lên, cậu đã đứng ở một nơi cách đó không xa, mỉm cười nhìn tôi.
“Chắc muội đói lắm hả? Cho muội nốt cái này này.” Mùi
thơm ngào ngạt của chiếc bánh ngọt còn nóng hổi xộc vào mũi tôi, làn hơi ấm tỏa ra từ chiếc bánh làm ướt khóe mắt và ấm cõi lòng tôi.
Từ đó, tôi theo Thẩm Nhiên vào Mộ Dung gia, bắt đầu học
việc trong nhà thuốc. Do đầu óc cũng chẳng đến nỗi nào nên những kiến
thức sư phụ truyền dạy tôi đều nhanh chóng lĩnh hội, dần dần trở thành
môn đồ ưng ý nhất trong mắt sư phụ.
Sau này tôi mới biết, Mộ Dung thế gia vốn cực kỳ nổi
tiếng trên giang hồ, võ lâm minh chủ đương nhiệm Lâm Thanh Dự là cháu
trai của Mộ Dung lão gia. Thẩm Nhiên mấy năm nay theo Lâm thiếu gia đi
đánh đông dẹp bắc, nghiễm nhiên trở thành cảnh vệ của thiếu gia.
Cuộc sống trong phủ có phần nhàm chán, thú vui duy nhất
là cùng ngồi ăn những thứ bánh trái nho nhỏ với Hàn Cổ Liên – tiểu a
hoàn kề cận bên đại tiểu thư Mộ Dung My Sương. Cổ Liên là một người
hướng nội, bình thường ít nói nhưng rất trọng tình nghĩa. Tuy đại tiểu
thư rất nóng tính, thường xuyên đánh mắng người dưới, nhưng Cổ Liên chưa một lời than vãn.
Nhớ dịp tết Trung thu năm tôi mười bảy tuổi, Cổ Liên đem
tới hai chiếc bánh nướng nhân thịt, nói rằng Lâm thiếu gia thưởng cho
mình. Vị ngọt của vỏ bánh và vị mặn của lớp nhân thịt bên trong hòa
quyện nhuần nhuyễn, thực sự rất ngon.
“Linh Linh, cô biết không, hôm nay đại tiểu thư vừa bị mất mặt một phen đấy”, mắt Cổ Liên híp lại, như thể sắp phá lên cười.
“?” Lòng hiếu kỳ của tôi lập tức bị khơi gợi, bởi Cổ Liên chưa từng nhắc tới chuyện không hay của My Sương đại tiểu thư.
“Hôm nay Lâm thiếu gia hăng hái đọc một bài thơ cho tiểu
thư nghe, nhưng thiếu gia quên béng mất Mộ Dung tiểu thư không hề biết
chữ.”
“…” Tôi kinh ngạc, đại tiểu thư của một thế gia có truyền thống hiếu học mà lại không biết chữ? Điều này… điều này quả là đáng
buồn cười!
Vậy là đêm đó hai cô tiểu nha đầu ngốc nghếch cùng ngồi
tán chuyện vui vẻ dưới ánh trăng thanh, tất nhiên là cô ấy nói tôi nghe. Nhưng tôi không biết đây lại là lần tụ hội vui vẻ cuối cùng của chúng
tôi, bởi chẳng lâu sau Thẩm Nhiên trúng phải kịch độc.
Chất độc đó có tên là Hiên Tình, người bị trúng độc sẽ
hôn mê bất tỉnh và giảm thính lực, nhưng ý thức thì vẫn tỉnh táo như
thường. Nếu không kịp thời có thuốc giải trong bảy ngày thì sẽ thổ huyết mà chết.
Tôi khóc ngất, điên cuồng lật giở cuốn sách thuốc của sư
phụ song không hề thấy ghi chép gì về Hiên Tình trong đó. Tôi vô cùng
tuyệt vọng!
Ngày ngày tôi giúp Thẩm Nhiên lau rửa mớm thuốc, rồi viết những tâm tư của mình vào lòng bàn tay huynh ấy, từng chữ từng câu đều
rất mực chuyên tâm. Vào ngày cuối cùng sư phụ đến, nói với tôi rằng nếu
muốn cứu huynh ấy thì phải mạng đổi mạng, đem chất độc trong người huynh ấy truyền sang cơ thể tôi, nhưng tôi chỉ có năm ngày thọ mạng mà thôi.
Tôi vui mừng đồng ý, lập tức nhận thấy nỗi tiếc nuối và
bi thương trong mắt sư phụ, song chỉ cần huynh ấy được bình an vô sự,
tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Hai ngày sau Thẩm Nhiên tỉnh lại. Tôi cố nén cơn đau khập khiễng đến phòng huynh ấy, chỉ mong nhìn thấy huynh ấy một lần nữa, để
khắc sâu hình ảnh huynh ấy vào lòng mình nhưng…
“Hôm nay thấy khá hơn nhiều rồi chứ?” Chưa bước vào
phòng, tôi đã nghe thấy giọng nói duyên dáng vọng ra từ bên trong. Ghé
mắt nhìn, toàn thân tôi bỗng run lên bần bật. Trong phòng, My Sương tiểu thư đang tất bật ân cần pha trà rót nước cho người nằm trên giường, ánh mắt ấm áp, cử chỉ dịu dàng: “Thẩm đại ca không biết chứ, mấy hôm huynh
hôn mê nô gia lo lắng muốn chết được, van xin cha rất lâu mới làm ra
được thuốc giải…”.
Cô ấy vừa nói gì? Thuốc giải? Làm gì có thuốc giải nào! Rõ ràng… rõ ràng do tôi cầu xin sư phụ thay máu cho Thẩm Nhiên nên…
“Đa tạ ơn cứu mạng của đại tiểu thư.” Tôi nghe thấy tiếng người đó nói.
Ngay lập tức, tôi quay người đi như chạy, rời khỏi nơi
đó. Không cần huynh ấy báo đáp gì, tôi chỉ mong huynh ấy được sống tốt,
cho nên kết cục thế này là tốt nhất. Nếu huynh ấy có thể trở thành người nhà Mộ Dung danh giá, chẳng phải sẽ rất hạnh phúc sao? Nhưng vì sao… vì sao lòng tôi đau như bị cắt xé năm bảy khúc nhường ấy? Nằm trên giường, tôi nôn nao chờ đợi cái chết. Lòng tôi đã chết, chắc thể xác cũng sẽ
đế