
khoảng sân một màn u
tối.
“Tuyết Tuyết, ta thật sự là yêu tinh sao?” Lúc lâu sau, giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống mặt ta, nóng bỏng.
“Rõ ràng ta chẳng làm gì cả, vì sao, vì sao tất cả mọi người đều nói ta là yêu tinh hại người chứ?”.
Đó chẳng phải là lỗi của cô!
“Nếu ta chết có phải đều tốt cho tất cả mọi người không?”
Tất nhiên không phải, nếu cô chết ta sẽ giết hết tất cả
bọn chúng! Miệng mấp máy, nhưng ta chẳng có cách nào nói ra được những
tiếng trong lòng mình.
Từ hôm đó, Tiểu Liên bắt đầu tuyệt thực, nhưng trên thực
tế thì chẳng ai đưa thức ăn đến cho cô bé. Người hầu kẻ hạ trong khu nhà đều nhân cơ hội nghìn vàng chủ nhân Hàn gia đang hôn mê bất tỉnh mà tự ý về nhà ăn Tết. Cổng lớn đã khóa, để ra ngoài ta cũng phải hết cả hơi
mới nhảy qua được bức tường cao, nhưng ta vẫn kiên trì đi khắp nơi tìm
đồ ăn về cho Liên Liên.
Thế nhưng, bốn ngày sau, vào sáng mồng Năm Tết, trong màn tuyết trắng xóa, Tiểu Liên ngủ say không bao giờ còn thức dậy nữa.
Trước lúc ra đi, cô bé nói với ta rằng cô hy vọng những người thân của
mình sẽ tiếp tục sống trong hạnh phúc và vui vẻ.
Ta khóc! Đó là lần đầu tiên ta biết rơi lệ kể từ khi chào đời, lần đầu tiên nếm cảm giác đau đớn vò xé. Ta trơ mắt nhìn linh hồn
Tiểu Liên bị Vô Thường mang đi, gương mặt cô bé lại lạnh lùng và thờ ơ
như thể tất cả những điều đã trải qua chẳng mảy may liên quan gì đến
mình…
Gặp lại Hàn Thiên Liên. Thiên Liên lặng lẽ mai táng di
thể của Tiểu Liên, sau đó đốt sạch cả khu nhà hoang kia. Trong ánh lửa,
Thiên Liên từ từ gỡ tấm vải voan che mặt xuống. Ta kinh ngạc nhìn gương
mặt giống Liên Liên như hai giọt nước. Thiên Liên nói Tiểu Liên là
chuyển thế của muội muội mình Hàn Cốc Liên, vốn là công chúa Ma tộc bị
Như Lai cướp khỏi Ma vực. Vị vực chủ Ma vực này đã từng thề nhất định
phải báo thù, phải đưa được muội muội quay về Ma giới.
Sau khi pháp lực được giải, điều đầu tiên ta làm là lập
tức giết chết con nha đầu tên Nguyệt Song, ngũ mã phanh thây xé xác cô
ta ra thành từng mảnh. Vẫn chưa hả giận, ta hủy diệt luôn cả cái thôn
đó, chỉ giữ lại người nhà Hàn gia, rồi loại bỏ ký ức về Tiểu Liên trong
chúng.
Kết thúc mọi việc, ta quay lại Ma giới, dùng chính sức mạnh của mình hóa thành chiếc trâm phượng bạch ngọc cẩn thúy.
Khi ái tình lặng lẽ lướt qua, liệu ngươi có thể bắt được không?
…
Bích La châuNgươi có biết sức mạnh của tình thân không? Tình yêu ấy vô tư, nhưng đôi khi lại khiến ta vô cùng cuồng điên.
Còn nhớ đó là lần chuyển kiếp thứ tư, Địa Tạng Vương để
ta trở thành một chú chim sơn ca. Không biết ngài ấy nghĩ gì mà lại để
ta có khả năng hiểu được tiếng con người.
Ta bị bán vào một dinh cơ rộng lớn, chủ nhân nơi đó họ
Ngô, là một bà cụ gần sáu mươi tuổi. Nghe nói cháu gái lớn của Ngô lão
bà bị ngớ ngẩn bẩm sinh, từ nhỏ đã không biết cười cũng chẳng biết khóc, như thể không có bất kỳ ý thức gì, mà ta lại được bà lão mua làm quà
tặng cho đứa trẻ đó.
Tiểu nha đầu này tên Ngô Bích La, người cũng như tên, vô
cùng xinh đẹp, chỉ là trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé tuyệt không chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng chẳng hàm chứa một xáo động nào.
“La Nhi à, bà nội tặng cháu chú chim nhỏ rất đáng yêu
đây, xem này! Nó đẹp chứ hả?” Ngô lão bà cười hiền từ, đưa ta đến trước
mặt cô bé: “Nó tên là Liên Liên, cái tên này bà nội đặt đấy, sau này La
Nhi và Liên Liên sẽ trở thành bạn tốt nhé, có vui không?”. Cô bé vẫn
chẳng phản ứng gì, như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời bà lão
nói.
Khẽ thở dài một tiếng, lão bà buồn bã ôm cô cháu gái của mình vào lòng, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo.
“Trời Phật rủ lòng thương, giờ bà nội còn chăm sóc được
cho cháu, nhưng sau này bà nội không còn thì lấy ai chăm sóc cháu đây?
Cha mẹ cháu mất sớm, nhà cô chú thì đã chẳng ưa gì cháu, nếu không có bà đứng ra chẳng biết cháu sẽ thế nào…” Im lặng dựa vào lòng bà, đôi mắt
Bích La mịt mù không một gợn sóng.
Sự thật chứng minh nỗi lo của Ngô lão bà cuối cùng đã ứng nghiệm. Vào mùa xuân năm thứ hai kể từ lúc ta đến gia đình này, bà cụ
ngã bệnh rồi qua đời.
“Đều do cái đồ hắc tinh sao chổi này hại cả! Nếu không
phải vì cả ngày chăm lo cho mày, mẹ ta đã chẳng mệt mà chết!” Trên linh
đường, cô bé quỳ trước quan tài bị người thúc thúc mắng như tát nước vào mặt: “Cái đồ ác độc bẩm sinh, chưa sinh ra đã hại chết đại ca ta! Loại
người tai họa như mày còn sống làm gì không biết…”.
“Nhị ca, huynh phí hơi phí sức với cái đồ ngốc đó làm gì! Cứ tống cổ nó đi là xong.” Ngô Tiểu Mai – người cô cô liếc nhìn Bích La với vẻ ác cảm, liền đó cẩn thận lật giở mấy thứ giấy tờ trên tay: “Gia
sản tổ tiên để lại, hai chúng ta chia thế nào đây? Thôi nhà cửa ruộng
đất để cả cho huynh, muội là phận gái đã gả về nhà chồng chỉ cần chút
tiền thôi là đủ rồi, huynh thấy sao?”.
“Chuyện tài sản dễ nói, nhưng con nhà đầu này thì không thể đuổi đi được, hàng xóm láng giềng sẽ chê cười.”
“Vậy thì tìm đại nơi nào đó mặc nó tự sinh tự diệt là xong. Dù gì mẹ mất rồi, nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”
Vậy là cô bé bị người thân của mình đuổi