
cao quá đầu người hòa lẫn với đất bùn bít kín toàn bộ con
đường giữa hai ngọn núi, đến một lỗ nhỏ cũng không thể tìm ra.
“Trời ơi, đây là điềm diệt vong cho thôn Long Sơn rồi!” Đám người đứng đó, không biết ai mào đầu mà mười mấy người nông
dân cùng ngồi thụp xuống đất gào khóc tuyệt vọng.
“Khóc cái gì! Khóc cái gì!” Sơn Giang phẫn nộ hét lớn: “Bọn họ đàn bà khóc lóc còn có thể cho qua, các ông toàn lão làng
lớn đầu khóc cái nỗi gì! Nhu nhược! Đứng hết cả lên cho tôi!”.
“Thưa bà con, mọi người đừng khóc!” Lúc này cô
Tuệ đứng dậy: “Mọi người nghe tôi nói! Vừa rồi tôi có xem qua và thấy
nguồn cơn chuyện này là do trời mưa, gây nên lở đất, khiến những đợt đất bùn liên tiếp sụt xuống bít kín đường. Giải quyết vấn đề cũng không
khó. Mọi người cùng chung tay góp sức dọn quang đất đá là được!”.
“Đúng đấy!” Mắt Sơn Giang vụt sáng: “Cô Tuệ Tâm
của các người nói phải đấy! Mọi người cùng chung tay góp sức, người
nhiều thì lực mạnh, có khi chỉ hai ba ngày là dọn sạch được không
chừng!”.
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời
chưa biết quyết định ra sao. Vào lúc mọi người còn đang do dự, phía xa
chầm chậm tiến đến một bóng người màu trắng, ung dung đứng ở phía sau
họ.
“A! Chẳng phải thầy giáo Bạch sao?” Sơn Giang
tinh mắt lập tức nhận ra Bạch Hạo Đan đang đứng đằng sau đám người:
“Thầy Bạch, nghe Tuệ Tâm nói cậu từng đi du học nước ngoài, biết nhiều
hiểu rộng. Cậu có thể góp ý giúp chúng tôi không?”.
“Trưởng thôn quá lời rồi.” Hạo Đan tách đám người bước đến trước mặt Sơn Giang: “Tôi quả có học qua ngành Khảo sát địa
lý. Như tôi thấy thì ngọn núi này không thể đào đi được!”.
“Vì sao?”, Sơn Giang hỏi vẻ không hiểu, cô Tuệ bên cạnh cũng nhíu mày.
“Nếu giờ tiến hành đào núi, chắc chắn đất sẽ sạt
lở nhiều hơn, mọi người xem”, Hạo Đan chỉ một vết nứt trên vách đá, nói: “Ngọn núi này vốn đã có một vết nứt khổng lồ, hiện tại có những hòn đá
này gánh đỡ nên tạm thời sẽ không sụp xuống. Nhưng nếu ở giữa mà xuất
hiện khoảng trống thì chắc chắn sẽ dẫn đến sụt lở đất nặng. Đến lúc đó
đừng nói đường mà toàn bộ ngôi làng cũng sẽ chìm trong đất đá”.
“Vậy phải làm thế nào?” Tia hy vọng vừa nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt chỉ trong thoáng chốc, những người nông dân
mệt mỏi ngồi thụp xuống, đến cả khóc cũng chẳng còn sức nữa.
“Thầy Bạch, cậu nhất định phải cứu lấy chúng
tôi!” Sơn Giang lo lắng lắc lắc cánh tay Hạo Đan, giọng nói bắt đầu rưng rưng ý khóc.
“Trong thôn có điện thoại không anh? Ta có thể báo cảnh sát!” Cô Tuệ bước tới: “Như thế có lẽ vẫn còn hy vọng”.
“Haizzz… em gái, cô xem chỗ chúng ta bốn bề toàn
núi thế này. Hai năm trước bên Cục Điện tín người ta cũng đến, nhưng họ
nói rằng đường điện thoại không kéo tới được và cũng không sao lắp đặt
được!” Sơn Giang buồn bã nhìn em gái.
“Tôi có điện thoại di động, để tôi thử xem.” Hạo Đan lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại di động, nhanh nhẹn bấm số.
“Thế nào?” Sơn Giang nhìn Hạo Đan đầy hy vọng.
“Không có tín hiệu!” Hạo Đan lắc đầu.
Biết rằng mọi hy vọng đều tiêu tan, mặt Sơn Giang bỗng chốc trở nên khó coi. Ông quay đi ngầm lấy lại tinh thần rồi bình
tĩnh nhìn khắp vẻ suy sụp đang hằn rõ trên khuôn mặt của những người
trong thôn.
“Tôi và thầy Bạch sẽ nghĩ cách giải quyết. Bây
giờ mọi người tạm thời đừng tụ tập ở đây nữa, về nhà đi đã!” Nói rồi ông buồn bã lê gót quay về…
…
Thời khắc ấy, trên một cái cây cách đó không xa,
Hàn Cổ Liên thích thú ngồi xem trò vui trước mắt. Vừa thấy đám người mệt mỏi đau khổ tứ tán rời đi, cô bé liền cười khúc khích.
“Tỷ, có gì đáng cười vậy?” Lam Úy ngạc nhiên nhìn Cổ Liên: “Vì sao Bạch Hạo Đan cung chủ lại muốn giúp con hồ ly đó chứ?”.
“Giờ ta mới biết, hóa ra ngài ấy cũng có lúc bất
lực!” Cổ Liên cười nhẹ, ánh mắt dán theo bóng lưng Bạch Hạo Đan: “Đối
với Hồ ly chín đuôi, ngay cả Ngọc Hoàng cũng chịu, huống hồ là Cung
chủ”.
“Tỷ, muội không hiểu rốt cuộc Hồ ly chín đuôi có
khả năng gì mà khiến người Thiên giới cũng bó tay như vậy?” Lam Úy cau
mày, nhẹ nhàng bay xuống bên Cổ Liên.
“Thật ra Hồ ly chín đuôi là loài linh thú huyền
thoại. Nó chiếm vị trí ngang bằng với kỳ lân, phượng hoàng. Nhưng sở dĩ
loài người nghìn vạn năm nay không hề biết đến sự tồn tại của nó chủ yếu vì Thiên giới ra chủ trương khống chế số lượng của loài này, đồng thời
nhốt chúng vào những đám mây mơ hồ hư không của dãy Côn Lôn.” Tay Cổ
Liên khẽ phất, cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi, trong chớp mắt họ
đã trở về căn phòng nhỏ nhà Sơn Giang.
“Sao phải nhốt chúng vào trong đó?” Lam Úy không hiểu.
“Vì bọn chúng ăn thịt người.”
“Cái gì?” Lam Úy thất kinh: “Chúng… chúng ăn thịt người?”.
“Đúng vậy.” Cổ Liên gật đầu: “Đó là tập tính của
chúng. Chúng thường xuất hiện ở nơi có linh hồn chết oan vất vưởng, rồi
kết giao với những oan hồn đó. Một khi hai bên đạt được giao kèo, Hồ ly
chín đuôi sẽ ám vào thân xác người kia lúc còn sống, sau đó giúp họ báo
thù. Những kẻ chịu báo ứng tự nhiên sẽ trở thành con mồi ngon cho bọn
chúng, bị chúng ăn sạch, đến xương cốt cũng chẳng còn”.
“Trời ơi!’ Lam Úy gạt mồ hôi