
c nhanh về phía sô pha trong phòng khách: “Tiểu Sương, Vi Vi
chưa về sao?”.
“Chưa, ở nhà có mình em thôi.” Đôi mắt ánh lên
nét cười lả lơi, Nhạc Mai Sương ngồi xuống cạnh chàng trai: “Bố em hai
ngày nay không ở nhà, chắc đi chuẩn bị cho bữa tiệc rồi”.
“Ồ, thế em định khi nào thì ra tay?”, chàng trai miệng cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Em thấy hay là thôi đi.” Như đang quay về cảnh đáng sợ trong giấc mộng, nụ cười trên môi Mai Sương bỗng tắt ngấm.
“Sao thế? Cảm thấy sự bất thường của người đối
diện, đôi mày sắc nét của chàng trai khẽ nhíu lại: “Chẳng phải đã bàn kỹ với anh rồi sao? Em giết người đàn bà đó, anh sẽ xử lý thằng anh trai
em. Như vậy em là người thừa kế duy nhất, tài sản của bố em đều thuộc về em. Đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sao bỗng dưng em
lại hối hận?”.
“Không, không phải!”, Mai Sương hoảng hốt xua
tay: “Em không hối hận. Dù sao anh trai em và mụ đàn bà đó chết cũng
đáng, em sẽ không hối hận vì giết bọn họ. Chỉ là em rất sợ thôi. Trưa
nay em gặp giấc mơ kỳ lạ, có một giọng nói không ngừng cảnh cáo em. Lúc
đầu em cũng không để ý, nhưng chiếc vòng đó rõ ràng em thấy trong giấc
mộng, vậy mà lại xuất hiện trong hộp bút lúc em tỉnh dậy. Anh bảo có
đáng sợ không?”.
“Nó đâu? Lấy ra anh xem.” Gương mặt chàng trai
không chút biểu hiện thừa thãi nào, lạnh lùng nhìn theo Nhạc Mai Sương
lên tầng hai.
“Anh xem đi, nó đây.” Vội vã lấy chiếc vòng
xuống, đặt vào tay chàng trai, Mai Sương lo lắng quan sát phản ứng của
Thanh Lệ: “Thế nào? Anh có phát hiện ra điều gì không?”.
“Chẳng có gì cả. Đây chỉ là một món trang sức
bình thường, có lẽ ai đó đùa em thôi”, chàng trai cười khẽ, đặt chiếc
vòng lên mặt bàn.
“Nhưng…” Nhạc Mai Sương nhíu mày như vẫn muốn
giải thích thêm, song đã bị chàng trai kéo tuột vào lòng, cô liền quên
phắt những lời định nói.
“Những giấc mơ đều là thứ vớ vẩn, đừng tin mấy
thứ đó! Vì tương lai của chúng ta, kế hoạch này nhất định phải thực
hiện, nghe rõ chưa?” Thấy cô nàng mê mẩn gật đầu như máy, đôi mắt u tối
của Thanh Lệ loang loáng những tia băng lạnh…
5 Giao ước
Về đêm, ký túc xá trường học tối đen như mực. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính rọi vào hành lang yên tĩnh, xung quanh
không một tiếng động, mọi thứ như thể đang chìm vào giấc ngủ say.
Bỗng, từ góc tối cạnh lối lên cầu thang tầng ba
vọng tới một loạt âm thanh ma sát nhỏ, giống như cạnh của một đồ vật gì
đó cạo trên nền đất, âm lượng nhỏ đến mức vào ban ngày chắc chắn không
thể nghe thấy được. Cùng với âm thanh mơ hồ ngày càng gần ấy, một thứ gì đó đen sì lần theo mép tường từ từ ló dạng, trườn dần về căn phòng số
301 ở cuối hành lang.
“Thanh Lệ công tử, mời vào, ta đợi công tử nãy
giờ.” Lúc thứ đó đã dừng hẳn trước phòng 301, cánh cửa vốn đóng kín bỗng “cạch” một tiếng mở tung, để lộ cô bé chừng mười một, mười hai tuổi với nụ cười đầy ẩn ý, chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng vào con quái vật khổng
lồ hung dữ đáng sợ kia.
Đó là con rắn xanh với chiều rộng to bằng miệng
bát còn chiều dài lên tới mười mấy mét. Dưới ánh trăng mờ ảo, nó cuộn
tròn phần thân dưới và ngóc cái đầu to lớn cùng đôi mắt xanh lè phát ra
những ánh sáng lạnh lẽo, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò ra thụt vào,
nhìn chằm chằm cô bé trước mặt bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Sao? Thanh Lệ công tử không dám vào? Lát nữa để
thầy trực đêm phát hiện, không khéo ngày mai công tử biến thành món súp
rắn cũng nên”, Cổ Liên mỉm cười ngồi xuống giường, cực kỳ hứng thú ngắm
nhìn con rắn xanh.
“Tiểu thư quả không hổ là con gái của nguyên Vực
chủ, trước mặt kẻ địch hùng mạnh vẫn điềm tĩnh như không, nói cười bình
thản, tại hạ bái phục.” Ánh sáng màu lục nhấp nháy, con rắn xanh liền
biến thành một chàng trai cao lớn anh tuấn, tiến vào phòng ngủ của Cổ
Liên với vẻ đùa cợt.
“Công tử có ý gì? Cha mẹ ta đều thuộc tộc Lam
Liên, đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ.” Khẽ nhíu mày, Cổ Liên tỏ vẻ
không hiểu: “Có phải công tử đã nhận nhầm người không?”.
“Ha ha, sao mà nhầm được, ta ở đó lúc cô chào đời mà. Tuy bây giờ cô không còn nhớ nữa, nhưng sẽ có một ngày cô nhớ lại.” Chàng trai thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Giờ tạm thời chưa
nói chuyện này vội, hôm nay ta đến trước là muốn đề xuất chút ý kiến với tiểu thư: Liệu cô có thể đừng nhúng tay vào chuyện của Nhạc gia vốn
chẳng liên quan đến mình không?”.
“Được! Chuyện sinh tử của người khác ta vốn chẳng quan tâm, công tử có ăn hết cả nhà họ cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Tuy nhiên xin công tử đừng kéo Nhạc Vi vào đó, bởi ta rất thích linh hồn cô bé, thêm nữa cô bé vốn chẳng phải người Nhạc gia.” Cổ Liên khẽ giơ tay, chiếc gương trên bàn học bỗng bay bổng lên, từ từ tiến tới trước mặt
chàng trai: “Còn nữa, công tử lôi kéo Nhạc Mai Sương phạm tội thì dây
dưa đến một mình cô ta là được rồi, đừng để cô ta đổ tội lên đầu Nhạc
Vi”. Lớp sương trắng lan tỏa, mặt gương bóng loáng lập tức biến thành
màn hình chiếu lại cảnh diễn ra ở sườn đồi sau trường hôm trước. Sự kiêu ngạo và độc đoán của Nhạc Mai Sương được tường thuật rõ nét. Chàng trai nhìn chă