
Liên thản nhiên đáp: “Nhưng Cung chủ không cần lo lắng. Sau khi tiểu
tiên thay đổi vận mệnh của mình kiếp trước, mệnh số của cô ta cũng thay
đổi theo. Từ kiếp trước cô ta đã không thể giết Cốc Liên nữa rồi”.
“Điều này ta biết, chỉ là…”, Hạo Đan bất ngờ đưa
tay chụp lấy cánh tay phải của Cổ Liên: “Sao ở trên Thiên giới ta cảm
thấy nguyên khí của cô yếu như vậy, vòng Liên Hoa đeo tay của cô đâu?”.
“!” Thoáng kinh ngạc, Cổ Liên vô thức định giật
tay lại nhưng không thể thoát khỏi lực nắm rất chắc của Hạo Đan: “Buông
ra! Xin Cung chủ tự trọng một chút!”.
“Cổ Liên, có chuyện gì vậy? Sao xung quanh cô lại có hơi thở của Ma tộc?” Ánh mắt Hạo Đan nhìn thẳng vào cô bé bỗng trở
nên băng giá một cách đáng sợ: “Cô đã chọc giận thứ gì rồi?”.
“Không phải tiểu tiên, là Nhạc Mai Song!” Cổ Liên không cố giãy ra nữa, đành để mặc Bạch Hạo Đan cứ nắm chặt cổ tay mình: “Sao, Cung chủ muốn cứu cô ta? Cốc Liên thấy chẳng cần thiết, người
tham lam như vậy không có cơ hội lên lại Thiên đình đâu”.
“Ta đâu có nói sẽ cứu cô ta, chỉ là muốn biết vì
sao cô lại liên quan vào chuyện này.” Từ từ nới lỏng lực nắm, Hạo Đan
nhìn chăm chú vào năm vết đỏ hằn trên cổ tay bé nhỏ trắng mịn tựa bạch
ngọc của Cổ Liên, không kìm được đôi chút hối hận, hình như mình đã quá
mạnh tay.
“Bởi muốn cứu một người. Trừ cô bé ra, người nhà
đó có đoạn tử tuyệt tôn, Cốc Liên cũng chẳng quan tâm”, Cổ Liên khẽ xoa
bàn tay đau, quay đầu với vẻ bực bội.
“Ta biết rồi, nhưng kẻ đó là một trong đám Ma
tộc, vấn đề này không nhỏ đâu. Ta phải bẩm báo với Ngọc Hoàng, cô tạm
thời đừng tự mình hành động, nhất định phải đợi ta quay lại!” Khẽ xoay
người, Hạo Đan hướng thẳng lên không trung bay về trời.
“Cung chủ, nếu gặp được Như Lai, xin hỏi giúp
tiểu tiên”, nhìn theo bóng Hạo Đan, Cổ Liên dùng phép chuyển âm ngàn dặm gửi lời chưa kịp nói đến tai vị cung chủ của Dao Hoa cung: “… Xem tiểu
tiên rốt cuộc có thực là được sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ
không?”…
…
Học xong tiết thứ nhất, Nhạc Vi bước đến bên bàn
của Cổ Liên với vẻ đầy bí ẩn. Thấy không ai để ý, cô bé nhanh chóng đặt
vội tấm thiếp mời vào chỗ của lớp trưởng.
“Làm gì đấy?” Sau lưng, Hàn Cổ Liên ôm trong tay
chồng vở bài tập ngất ngưởng, buồn cười nhìn cô bạn gái bị mình làm cho
giật thót: “Này! Mau đỡ giúp mình, nặng chết được”.
“Ừ!”, Nhạc Vi vỗ nhẹ lên ngực, quay người đỡ một
nửa số vở từ tay Cổ Liên: “Bái phục cậu đó, lớp trưởng. Vừa rồi cậu làm
mình suýt chút nữa thì đau tim”.
“Ha ha… Ai bảo lén lút đặt cái gì lên bàn mình
chứ”, Cổ Liên cười nhẹ, lấy trong ngăn bàn ra tấm thiếp mời màu đỏ: “Ý,
ngày mai là tiệc mừng sinh nhật của bố cậu à?”.
“Đúng vậy, bố đặc cách cho mình được mời một
người bạn cùng tham gia, cho nên mình nghĩ tới cậu”, Nhạc Vi cười vui
vẻ: “Lớp trưởng, cậu đã cảnh cáo chị mình bằng cách nào vậy? Hôm qua lúc về nhà, mình nói số thuốc đã bị mất, chị ấy chẳng nói gì cả mới lạ chứ. Thêm nữa thái độ của chị ấy với mình cũng tốt lên rất nhiều. Mình thấy
có vẻ chị ấy bỏ ý định kia rồi”.
“Đó là bởi cậu không còn tự ti nữa, nên chị cậu
bị sốc. Mình chỉ tặng cho chị ấy một món đồ vớ vẩn thôi, cậu không cần
quan tâm”, Cổ Liên mỉm cười, lật đi lật lại tấm thiệp mời trong tay:
“Biệt thự nhà cậu nằm ngay cạnh Vân Đà Sơn à? Thật trùng hợp”.
“Vân gì Sơn?”, Nhạc Vi hiếu kỳ hỏi lại: “Cạnh đó
đúng là có một ngọn núi, nhưng là ngọn núi hoang không tên. Biệt thự nhà mình nằm ngay dưới chân núi, bốn bề bao bọc bởi một con lạch, cực kỳ
yên tĩnh. À phải rồi, mai là cuối tuần, có phiền cậu không về được nhà
không? Có cần xin phép gia đình một tiếng không?”.
“Không cần đâu, cuối tuần này bà nội mình ra nước ngoài lo việc kinh doanh rồi, mình vốn định ở lại trường, lát nữa nói
với thầy giáo là được…” Ánh mắt Cổ Liên bỗng chuyển tới sau lưng cô bạn
gái, nơi Lam Úy đang nằm bò trên bục giảng thở dốc: “A, sắp vào lớp rồi, cậu giúp mình trả vở bài tập cho các bạn nhé!”.
“Ừ!”, Nhạc Vi vui vẻ đáp, rồi ôm chồng vở rời đi.
“Úy Úy, sao vậy? Sao lại mệt đến mức này?” Thấy
Nhạc Vi đã đến bên kia phòng học, Cổ Liên mới bước tới trước bảng đen vờ như đang dọn dẹp bục giảng, nhanh chóng bế Lam Úy sang một phía.
“Đại tỷ à! Tỷ thử cảm giác đi đi về về từ núi Côn Lôn đến Hồng Kông trong một đêm xem, mệt chết được!”, Lam Úy mượn cớ
tựa vào người Cổ Liên làm nũng.
“Côn Lôn? Con rắn xanh kia đến tận núi Côn Lôn?”, Cổ Liên nhíu mày. Côn Lôn tự cổ đã là vùng đất thuộc quyền cai quản của Vương Mẫu. Các loại bẫy và kết giới bên trong nhiều vô số, vậy mà con
quái vật lại có thể ra vào tự do, có vẻ lai lịch của con rắn ấy chẳng
phải tầm thường!
“Đúng đấy, con quái vật đó vừa đến chân núi liền
mất dạng, muội loanh quanh tới tám trăm sáu mươi lần mà vẫn không tìm
được. Thấy trời gần sáng, nên muội đành quay về.” Vừa dứt lời phàn nàn,
Lam Úy vô tình nhìn sang tấm thiếp mời trên bàn: “Tỷ không định tham gia đấy chứ? Sẽ nguy hiểm đó”.
“Chẳng có cách nào khác. Lâu lắm rồi chưa có trò
hay nào, đi xem cũng vui.” Cổ Liên nhét tấm thiếp lớn đỏ lòe vào cặp
sách, bất giác quay đầu nh