
bã, tựa như mất mát điều gì, ngây ngốc tựa vào thành giường, nhất
dạ vô miên
man, sắc mặt xanh xao, thở dài, nhìn Ly thần sắc u sầu nói: “Ly, thật
không nghĩ tới hoàng thượng bị hạ độc lại chính là do hoàng hậu, ai!”
“Đều do ta, ta nếu là vẫn bảo vệ hắn, hắn cũng sẽ không trúng độc của tiện nhân kia!” Ly hối hận tự trách mình.
“Quên đi, đều là quá khứ, hiện tại đại ca cơ thể cũng không có gì đáng ngại,
hoàng hậu tự sát, quốc cữu cũng bị Diễm nhi xử trí ! Đại ca được chính
Diễm nhi điều trị, hẳn là sẽ hồi phục rất nhanh thôi, ngươi đừng lo lắng quá, nếu là bị thương thân mình, đại ca lại thêm đau lòng !” Liễm Âm an ủi nói.
“Ân, may mắn có Diễm Vương gia! Bằng không. . . . . .”
Ly nghĩ đến nếu là không có Liễm Diễm đúng lúc đuổi tới cứu Liễm Trần,
bây giờ trước mặt mình, có thể là một cái xác không hồn, nhất thời không rét mà run. Sửng sốt sau một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến chính mình từ
Thanh Phong quán rời đi, đã nói với Sở Thanh Phong những lời này nọ kia, vội chạy nhanh đến phía Liễm Âm đang chuẩn bị rời đi, kéo lại nói
“Vương gia, thần cầu người giúp một việc khẩn!”
“Ly, ngươi không
cần khách khí, hiện tại chúng ta có thể xem như người một nhà, ngươi
liền gọi ta Liễm Âm cũng được! Có chuyện gì cứ việc nói đi!” Liễm Âm oán trách nói.
Ly nhớ tới ngày ấy Liễm Diễm trêu đùa coi mình như
hoàng tẩu của hắn , nhất thời trên mặt đỏ ửng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Liễm Âm, ta nghĩ mời ngài đi xem đi Thanh Phong quán, ngày ấy ta
ly khai, đã nhìn Thanh Phong mà nói nếu Trần mất, ta cũng không sống,
hiện giờ Trần được cứu rồi, ta sợ Thanh Phong hắn lo lắng, làm phiền
ngài giúp ta thông báo hắn một tiếng, ta không sao, cho hắn yên tâm!”
Liễm Âm sửng sốt, hai ngày trước hắn vừa quyết tâm sẽ không nghĩ đến Sở
Thanh Phong kia, không thể tưởng được Ly lại cầu mình gặp hắn, nhất thời do dự, trầm mặc không nói.
Ly thấy hắn mặt chút biến sắc giọng nói: “Liễm Âm, dù không rảnh có thể sai người báo tin cho Thanh Phong cũng được”
“Không!” Liễm Âm không hề nghĩ ngợi liền vội nói “Ta đi”
Nói xong sửng sốt, ngẩn ngơ, cắn chặt môi.
“Nhị đệ ta yêu hoa, đặc biệt thích hoa lan, Liễm Âm, nghe nói Lan viên của
ngài có rất nhiều loại lan quý báu, có thể nào cho Thanh Phong đi thăm
một chút?” Ly hỏi.
“Hắn cũng yêu hoa lan?” Liễm Âm trong lòng vừa động, Khanh nhi cực yêu hoa lan, Lan viên kia chính là mình cùng Khanh
nhi dựng lên. Sở Thanh Phong này cũng yêu thích hoa lan? Trong lòng hình bóng hai người không khỏi hòa lẫn vào nhau, ý nghĩ muốn gặp Sở Thanh
Phong dị thường mãnh liệt.
“Đúng vậy, Thanh Phong yêu lan đến si, lần trước vì đi đến ngoại ô kinh thành heo hút thưởng lan, thiếu chút
nữa bị cường đạo giựt tiền cướp sắc! May mắn ta gặp được , bằng không. . .”
Nghĩ đến cảnh tượng Sở Thanh Phong bị bọn cường đạo đặt ở
trên người chà đạp, Liễm Âm chỉ cảm thấy một trận lửa giận ở trong lồng
ngực dấy lên, thầm nghĩ: hắn, hắn như thế nào như vậy không lo lắng, tùy tùy tiện tiện liền đơn thân chạy đến nơi hoang vu dã ngoại, hắn dung
mạo như vậy, đó là người bình thường thấy cũng muốn động lòng đến ba
phần, huống chi đây là cùng hung cực ác cường đạo, không được, ta phải
nhanh phái người bảo hộ hắn.
“Ly, cám ơn ngươi !” Liễm Âm trầm
giọng nói: “Ta có việc đi trước , đại ca tỉnh nói cho hắn ta đã tới !”
Nói xong cau mày liền rời đi.
Ly nhìn thấy bóng dáng Liễm Âm đi
xa dần có chút khó hiểu, thầm nghĩ: cám ơn ta? Di? Hắn đáp ứng giúp ta
đưa tin cho Thanh Phong, ta còn chưa cảm ơn hắn, hắn động trước cám ơn
ta? Kỳ quái nga! Bất quá Ly cũng không muốn soi xét tiểu tiết, ngồi ở
bên giường toàn tâm toàn ý thâm tình nhìn bảo bối Liễm Trần của mình,
như thể lúc đó chỉ còn lại hai người, chỉ có bọn họ hai người.
Liễm âm vội vã trở lại trong phủ, gọi Vân, trầm giọng nói: “Vân, ngươi phái
hai ảnh vệ ngày đêm thủ Thanh Phong quán, bảo vệ Thanh Phong.”
“Yêu *,Vương gia, ngài muốn làm cái gì chứ, bảo vệ tiểu quan kia a? Ngài
không phải nghĩ muốn thượng hắn sao? Thủ hắn gì chứ? Vả lại người ta
cũng không hiểu được tình ý của ngài
nga!” Vân mặt cười vẻ trêu trọc nói
Liễm âm mặt đỏ lên, mắng: “Ngươi này đúng là kẻ thích gây huyên náo, quản
nhiều như vậy gì chứ? Tóm lại phân phó người của ngươi làm theo là được! Hay là ngươi muốn ta nói cho Mai Hương ngươi trước kia cùng với kẻ đệ
nhất Hương các….”
Vân một phen che Liễm Âm đích miệng, khẩn
trương nhìn xung quanh bốn phía một bên, mới vẻ mặt đau khổ cầu nói:
“Vương gia, ngàn vạn lần chớ nói cho Mai Hương a, cầu ngài, chúng ta
huynh đệ nhiều năm, như thế nào cũng phải coi trọng nghĩa khí chứ! Ta
ngay lập tức phái hai đệ nhất thân thủ ảnh vệ, lo cho người tình nhỏ của ngươi *, được chưa?”
“Chớ lảm nhảm, cái gì người tình nhỏ với không người tình*!”Liễm âm cả mặt đỏ bừng, mắng.
“Hảo hảo, tiểu quan nhân kia không phải tiểu tâm can nhân *của ngài*!”
“Không được gọi hắn tiểu quan nhân, hắn gọi Sở Thanh Phong!” Liễm âm chỉ cảm