
nhiên xuất hiện che lại.
"Em lại dám đẩy anh xuống giường?" Tự ái phái nam cũng nhận được đả kích không nhỏ. Sau đó, anh cố gắng đem lấy âm thanh của cô biến thành từng tiếng vui thích ngâm thân, vang vọng ở trong phòng nho nhỏ. . . . . .
Mong đợi thật lâu mùa xuân rốt cuộc lại tới.
Tất cả mọi người cởi áo khoác ngoài ra, thay áo lông thật mỏng, chỉ có Hàn Thiếu Đồng thủy chung sợ lạnh không chịu cởi áo khoác ngoài thật dầy xuống, kiên trì mặc nó ở trên đường rêu rao khắp nơi.
Cô lấy ánh mắt vô tội đáng thương, khiến Phương Như Lãnh không cách nào thật đang tâm ép cô cởi áo khoác ngoài xuống, nhiều lần khuyến cáo không có hiệu quả, Phương Như Lãnh cũng bỏ qua.
Kể từ lần trước cùng Bà Lão tán gẫu về sau, Hàn Thiếu Đồng không thể ở nhà Phương Như Lãnh ăn không ở không, liền ngày ngày đến sạp hàng nhỏ của lão bà bà trình diện.
Trên danh nghĩa là giúp một tay coi chừng quán sách nhỏ, trên thực tế cũng là đi theo Bà Lão cùng nhau mỗi ngày tại trong phi trường xem chuyện xảy ra.
Ở Mĩ bất tri bất giác đã qua ba tháng, ban đầu cô không nói tiếng nào chạy đến Mĩ, thật dọa sợ không ít người, trong đó dĩ nhiên bao gồm bạn yêu Lương Mỹ Cơ quan tâm .
Chỉ là, Hàn Thiếu Đồng không có ý định trở về nhanh như vậy, mỗi ngày đợi tại quán sách nhỏ nhìn đám người, cũng hết sức thích ý.Trong vòng ba tháng, cô đã nhìn thấy rất nhiều người trải qua.
làm khổ não Duy nhất, Bà Lão tựa hồ vô cùng thích cô, hi vọng cô nàng trở thành cháu dâu, mỗi ngày nhìn thấy, liền không ngừng nói với cô ưu điểm cháu trai.
"Nha đầu, Cháu trai của bà mặc dù lạnh lùng một chút, nhưng là dáng dấp không tệ, rất nhiều người phụ nữ đều rất ưa thích anh. Hơn nữa tuổi của anh với con không sai biệt lắm, với con rất xứng. Như thế nào, có hứng thú sao?"
"Bà bà. . . . . ."Hàn Thiếu Đồng bất đắc dĩ kêu.
"Bà nói này tiểu Đồng, người đàn ông trên tạp chí có cái gì tốt? Tại sao con không chịu quên anh, tiếp nhận cháu của bà? Cháu của bà thật rất tốt, dáng dấp lại đẹp trai, lại hiếu thuận với bà già này. Mặc dù anh không quá yêu thích ông lão nhà ta, chỉ là người đã chết, lại nói cũng không có gì dùng. . . . . ." Lão Bà Bà có chút cảm khái.
"Bà bà. . . . . .con. . . . . . Không có biện pháp. . . . . ." Vừa nghĩ tới Thượng Quan Thiên, cô không cách nào không thể không cảm thấy đau lòng.Cô không cách nào quên anh, không cách nào không tiếp tục thương anh.
Thượng Quan Thiên —— người đàn ông. Cô yêu lại làm cô đau lòng.
"Thôi thôi, Bà không nói, tránh cho con lại khóc nữa, người khác còn tưởng rằng là bà lão này đây khi dễ con!" Bà Lão khoát khoát tay, một bộ dáng vẻ lại không dám nói tiếp, chọc Hàn Thiếu Đồng vốn là tâm tình nặng nề cười.
"Sẽ không á! Bà rất tốt !" Hàn Thiếu Đồng điềm điềm nói, làm Bà Lão mở cờ trong bụng.
"Cái người này há mồm chính là ngọt, luôn là để cho bà lão này vui vẻ." Bà Lão cười ha hả lắc đầu một cái, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nụ cười trong mắt càng đậm."Tiểu Đồng, nếu hiện tại người đàn ông kia tới tìm con sẽ làm sao?"
"Con. . . . . ." Hàn Thiếu Đồng há mồm, thật lâu không hồi đáp được vấn đề của Bà Lão, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: "Con. . . . . . Cũng không biết."
"Nói như thế nào đây?"Lão Bà Bà tiếp tục hỏi.
"Con. . . . . . Thương anh ấy, nhưng là. . . . . . Cùng anh ấy cách nhau quá xa, chúng con căn bản cũng không có thể sẽ ở cùng nhau." Cô khẽ thở dài "Hơn nữa, anh ấy không yêu con."
Đây mới là điều quan trọng nhất.
"Em chưa bao giờ hỏi, sao biết anh không thương em?" Tiếng nói quen thuộc, khàn khàn ở sau lưng Hàn Thiếu Đồng vang lên.
Cô không muốn xoay người, chỉ sợ thanh âm kia chỉ là bởi vì vô cùng tưởng niệm mà xuất hiện nghe nhầm. Nước mắt nổi lên hốc mắt, cô ngây ngốc nhìn về phía Bà Lão.
Bà Lão cười nhẹ nhàng nhìn tới trước cô, trong mắt có một nụ cười ấm áp."Đi đi, nó đợi con đã lâu. Bà Lão này có thể làm chứng đó!"
"Con không dám. . . . . ." Hàn Thiếu Đồng lắc đầu một cái, lần đầu tiên phát giác mình là không có dũng khí như vậy.
Bà Lão bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng "Daniel, tiểu tình nhân của con không dám quay đầu lại nhìn con, sợ con chẳng qua là ảo ảnh mà thôi. Con mau chạy tới đây ôm con bé, để cho con bé phục hồi tinh thần lại đi!" Bà thương yêu nói.
Thượng Quan Thiên nghe vậy tiến lên, đem nha đầu cứng ngắc không dứt kéo vào trong ngực. "Anh rất xin lỗi, anh nên tin tưởng em, không nên hiểu lầm em, anh không nên đối với em làm ra cái loại chuyện không bằng cầm thú kia, cầu xin em tha thứ cho anh, được không?"
Anh đang bên tai của cô nói nhỏ, đôi tay thật chặt ôm cô ở trước ngực, không bao giờ để cho cô rời khỏi mình nữa.
"Em. . . . . anh. . . . . ." Thân thể bị anh kiềm chặt, cô không thể không tin tưởng anh xác thực là chân thật, anh thật sự tìm đến mình . . . . .
"Tha thứ cho anh, là anh sai rồi."Anh vì van xin sự tha thứ của cô, cũng không cần tự ái đàn ông nữa ."Anh không thể không có em, những ngày em không ở bên cạnh anh, nơi muốn đi về cũng không có, cho nên, cầu xin em đừng rời anh đi."
giọt lệ Ấm áp, cũng nhịn không được nữa rơi xuống gương mặt, cô cắn chặt