Ring ring
Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Lỡ Yêu Thanh Mai Trúc Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321841

Bình chọn: 8.5.00/10/184 lượt.

nha!Một cô gái thực sự!

"Được rồi, là lỗi của tớ, tớ không nên làm cậu ngã thành như thế này, cũng không phải chủ động trêu chọc quần áo cậu." anh nói xin lỗi "Chỉ là xem cũng xem rồi, mau nằm xuống, tớ giúp cậu bôi thuốc."

Thật ra thì, Thượng Quan Thiên còn không hiểu nổi tại sao Hàn Thiếu Đồng lại kinh hoảng như vậy.

Hàn Thiếu Đồng nhìn chằm chằm anh thật lâu, mới lần nữa đưa mặt vùi sâu vào trong drap, ngầm cho phép anh giúp cô bôi thuốc.

"Chịu đựng, sẽ đau một chút." Nhìn vết bầm đen này, anh có thể chịu đựng đau đớn lúc bôi thuốc, nhưng anh không biết cô có thể hay không.

Bỗng dưng, anh phát hiện vết bầm đen ở trên người cô thật chói mắt, vượt qua những vết trên người của anh thì anh bắt đầu cảm thấy đau lòng.

"Yên tâm, tớ còn. . . . . . A! Thật là đau!" Cô không khỏi thấp giọng hô ra tiếng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra ngoài. Tay của anh nhẹ nhàng để lên vết bầm đen, cô cũng đã đau đến muốn thét chói tai.

"Nhịn xuống, lập tức tốt hơn." anh bỏ qua tiếng cô kêu gào bi thống, đem thuốc cao trong lòng bàn tay toàn bộ bôi ở trên lưng của cô.

Đợi thuốc cao dần dần hấp thụ vào da, anh mới lấy tay ra.

Ô ô ô. . . . . . Thật là đau. . . . . . Hàn Thiếu Đồng cắn ga giường, nén lệ trong hốc mắt, đáng thương suy nghĩ không dám thét chói tai ra tiếng.

"Thoa thuốc cao lên xong, hai ba ngày sau sẽ tốt hơn, nhưng cậu phải tới đây bôi thuốc hai lần mỗi ngày, hơn nữa ở nơi bị thương không cho phép luyện tập thêm." Câu cuối cùng, là chính bản thân anh thêm vào.

"Ô ô. . . . . . Cái gì? Tớ còn phải thoa thuốc nữa?" Hàn Thiếu Đồng quay mặt sang khóc đến rất thê thảm , nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên không dám tin .

"Cậu. . . . . ." Thế nào khóc thành cái bộ dáng này? Nhìn thấy lã chã nước mắt trên mặt Hàn Thiếu Đồng, cảm giác áy náy gia tăng không ít trong lòng anh .

Trước kia bất luận hai người kích thích đối phương như thế nào, nói ra lời độc cay hơn, cho tới bây giờ cô cũng không có chảy qua một giọt nước mắt. Nhưng là, hôm nay cô lại khóc, còn khóc đáng thương thê thảm như vậy.

"Cậu là đồ đáng ghét nhất. . . . . ." Cô thật là đau, đau đến thân thể giống như là bị dỡ thành từng mảnh, nặng hơn khi trở về. Tại sao lại đau đến như vậy chứ?

Nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Đồng đang khóc đỏ mắt, Thượng Quan Thiên bỗng dưng phát hiện, thì ra là cô cũng giống các cô gái khác, là rất sợ đau.

Bất kể là cô kiên cường cỡ nào, nói nhiều làm người ta tức giận, thủy chung cô vẫn còn là một cô gái.

"Đồ đáng ghét. . . . . ."Chẳng những làm đau cô, hơn nữa còn đem lưng cô xem sạch bách. . . . . . Đau đớn cộng thêm ngượng ngùng, cô khóc đến càng thêm đáng thương.

"Cậu. . . . . . cậu đừng khóc." Lần đầu đối mặt nước mắt của cô, anh mất đi ý chí, chỉ có thể hốt hoảng dụ dỗ. "Là tớ không đúng, cậu đừng khóc."

Khóc khóc, cô cảm thấy trên lưng giống như không có đau đớn, chỉ còn lại một chút khẽ nhói có thể nhịn.

Nước mắt ròng ròng nhìn anh, anh hốt hoảng chẳng những làm cho trái tim ngượng ngùng hơi thối lui, thậm chí có một chủ ý bướng bỉnh tràn vào suy nghĩ──

Cô cố ý dùng hai tay đè lại khuôn mặt nhỏ nhắn, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào đáng thương, giống như một con vật nhỏ bị thương, làm người ta không đành lòng.

"Cậu. . . . . . rốt cuộc muốn như thế nào mới không khóc nữa?" Thượng Quan Thiên cùng đường toàn bộ bó tay rồi.

"Về sau phải để cho tớ khi dễ, hơn nữa không cho phép khi dễ tớ nữa." câu chữ mơ hồ không rõ xen lẫn nức nở nghẹn ngào .

"Có thể, cậu muốn cái gì cũng có thể, chỉ cần cậu không khóc." Tâm loạn như ma chính anh hoàn toàn không có phát hiện cô nàng giả vờ.

Nghe vậy, cô để đôi tay xuống, cười toe toét thật to, khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại mấy giọt nước mắt, nào có cái gì là nước mắt?

"Cậu gạt tớ!" Lừa gạt anh ký một điều ước bất bình đẳng!

"Ha ha, ai kêu cậu đần!" Hàn Thiếu Đồng tuyệt đối không có cảm giác mình có phần không đúng "Cậu đã đáp ứng tớ đấy, về sau không cho phép cậu khi dễ tớ, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho tớ khi dễ."

Ha ha ha. . . . . .

Bên tai nghe tiếng cười, cùng với việc cô không ngừng lặp lại "Điều ước bất bình đẳng", tim của anh không có đập nhanh, ngược lại cảm thấy buông lỏng.

Là anh bị bệnh sao?

Từ ngày đó, xác thực chỉ có Hàn Thiếu Đồng khi dễ Thượng Quan Thiên, anh không còn có khi dễ cô. Bởi vì nước mắt cô làm cho anh cảm thấy khó chịu, cho nên anh không muốn để cho cô chảy bất kỳ một giọt nước mắt.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, rất nhanh bọn họ liền thăng lên lớp năm, một đám học sinh tiểu học vẫn u mê đi vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu hiểu được tư vị thích.

Nhưng chờ đón chính là, một lời đồn đại.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng cùng trường cùng lớp vừa là quan hệ hàng xóm, lời đồn đãi thuộc về Hàn Thiếu Đồng cùng Thượng Quan Thiên truyền đi lợi hại nhất.

Đối diện với mấy lời đồn đãi này, hai người trong cuộc một chút cũng không có chịu ảnh hưởng, bởi vì bọn họ mỗi ngày đều phải tiếp thụ khiêu khích của đối phương, căn bản không có thời gian để ý tới những lời đồn đãi nhàm chán này.

Vậy mà, sự đoan thường thường sẽ chủ động tới tìm bọn họ, nhất là Hàn