
i Hoa mở chiết phiến phe
phảy giáng vẻ ban ơn như thiên sứ, khiến Đông Phương công tử ngất ngây
còn gà tây.
“Thật Sự?”
“Thật”
“Tri đệ ta yêu ngươi” Đông Phương Vô Song mừng húm, khổ nhục kế thi triển
chưa được một nửa đã thành công. Hân hoan nhào đến định ôm mĩ nhân vào
lòng ai dè…..
“Khoan…. Trước hết huynh phải tỏ thành ý đã”
“Đệ muốn huynh phải làm sao?” Vô Song cụt hứng tiu nghỉu.
“Uống ly rượu trên bàn đi, nói trước trong đó có chứa Hạc Đỉnh Hồng(một loại
kịch độc).Nếu huynh uống ta sẽ tha thứ cho huynh” Tri Hoạ lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì vạn phần hi vọng.
“Được ta uống” ánh mắt Đông Phương Vô Song loé lên một ánh quang mang, điềm
nhiên nâng chén uống cạn, bạc môi quyến rũ thanh thản cười khiến Tri Hoạ nhỏ bé nhà chúng ta bị mê hoặc.Có trách chỉ trách mị thuật của Đông
Phương công tử quá cao siêu làm sao tiểu Tri nhà chúng ta không đổ.
“Vô Song ca, tại sao huynh…..” Tri Hoạ mắt ngấn lệ.
“Chỉ cần đệ muốn, ta có thể làm tất cả” Đông Phương Vô Song ôn nhu ôm Dương
Tri vào lòng.Cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thơm hoa cỏ nhè nhẹ mà hắn nhung nhớ lâu nay, tận hưởng cảm giác mềm mại ấp áp của cơ thể người
ấy. Thật lạ đệ ấy là nam nhân mà cơ thể còn nhuyễn mịn hơn cả nữ nhân.
Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ
để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông
Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.
“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh
đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên
trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì
vĩnh viễn không muốn tách ra.
“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.
“Ân..”
“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”
“Ân ta biết”
“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.
“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ
cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.
“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.
“Mị dược?”
“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để
mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca
đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.
“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.
“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong ,
duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy
xuống từ một cành anh đào.
“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”
“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe
nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam
nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá
chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội
muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.
“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau
này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi
nãi”
“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc
ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi
về phần muội mà thôi”
Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch
Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta
mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”
“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”
“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đSương sớm chờn vờn trên mặt biển, mang lại một quang cảnh nhuốm đầy u tịch.
Một áo lam nhạt nam tử mờ nhạt như làn khói bước xuống thuyền, dương mắt nhìn quanh quất.
“Minh chủ ngài đã trở lại”
“Ân” áo lam nam tử khẽ đáp , xoay người lên ngựa phóng xuất.
…………….
….
Võ lâm minh chủ Dương Tri sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện không
chánh khỏi gây xôn xao, từ rất sớm một số nhân sĩ võ lâm đã đến trước
cửa Võ Lâm Minh để nghênh đón.
“Minh chủ đã về đến” bỗng có tiếng người hô to. Theo sao là cả một đại phong
cảnh, xem không đẹp không ăn tiền. Bạch mã tinh khôi cõng trên lưng tuấn dật bất phàm chủ nhân, một thân áo lam huyễn hoặc như tung sơn lưu
thuỷ. Không mang vẻ đẹp ngấu nghiến tâm can người ta như Đông Phương Vô
Song, Dương Tri minh chủ ví như một làn nước trong trên đỉnh tuyết sơn
không ai xứng đáng làm vẩn đục, chỉ có thể nhìn mà tôn thờ.
Mộ Dung Tri Hoạ tức Dương Tri minh chủ xuống ngựa chán ghét nhìn một lũ có ánh mắt như lang đói kia. Thật là tức chết a, tại sao ta giả nam trang
lại được hoan nghênh đến vậy. Còn khi là nữ nhân cả phu quân tân hôn
cũng không thèm nhìn mặt đã trốn mất. Vô Song ca lo mà cầu trời đi,đừng
để ta tìm được huynh…
Nghênh ngang đi vào cửa lớn Võ L