Pair of Vintage Old School Fru
Lối Mòn Rêu Phủ

Lối Mòn Rêu Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322710

Bình chọn: 7.5.00/10/271 lượt.

ồi mà em ca cẩm quá vậy? Em tiếp Vũ Nam nhé, chị xin phép về phòng nha.

Chàng nắm tay Mộng Nghi kéo lại:

-A... bà chị à! Chương trình quảng cáo còn nhiều mục chưa biểu diễn, chị Ở lại một chút xem. Đừng khép mình trong chiếc sò buồn thảm ấy nữa, bà chị a.

Mộgn Nghi mỉm cười:

-Kỳ vậy, Đình Nghỉ Bạn của em, em tiếp chứ.

-Nhưng anh ấy đếnd dây khôgn phải vì em. anh muốn kết thân với chị kia mà.

Vũ Nam đến bên Mộng Nghị Ánh ma9"t nồng nàn sâu lắng của chàng khiến nàng bối rối rụt rè:

-Mộng Nghi! Chúng ta không thể có được một tình bạn sao?

Mộng Nghi khẽ chớp mă"t. Nàng nhìn lại Đình Nghi đã mất dạng tự bao giờ. Nàng bối rối ấp úng:

đa... em cũng không biết nữa.

Vũ Nam mạnh dạn đề nghị:

-Mộng Nhgi! Em ngồi lại đây nghe anh đàn được chứ? Anh cũng biết chút ít về âm nhạc. Nhưng nếu anh đàn có đọan nào sai, em góp ý nhá. Mộng Nghi! Em vui không?

Ánh mă"t hướng về anh pha lần niềm vui torng sự ngạc nhiên.

-Vũ nam! Anh cùng yêu thích âm nhạc nữa sao?

-Ngày xưa anh yêu âm nhạc, như bây giờ anh bắt đầu say mê em vậy. Mộng Nghi! Em không giận anh đấy chứ?

Mỉm cười nàng khẽ bảo:

-Em có cảm tưởng anh đang học chương trình Luật chứ không phải Y Khoa. Vũ Nam! anh tán gái khá lắm.

Vũ Nam với ánh mắt tình tự gọi mời, khiến Mộng Nghi khó rời khung cảnh nơi đây được. Giọng chàng ấm lạ:

-Anh đang tán cô học trò năm thứ tư khoa Văn ấy. anh mong ơ/ cô bạn ấy một nụ cười tươi thắm hơn là một câu từ chối tình anh. Mộng Nghi! Em nghĩ sao?

MỘng Nghi bước dần đến bên đàn. Nàng không đáp câu hỏi ấy, chỉ nghiêng đầu cười hỏi:

-Anh đàn bản gì đây Vũ Nam?

Vũ Nam cười khẽ hỏi:

- Em có thích anh đàn bản "Chỉ hai đứa mình thôi nhé" của Anh Bằng và Lê Dinh, hay em thích "Love Story" của Francislai, hở Mộng Nghi ?

- Em đâu biết, tùy anh thích bản nào thì anh đệm bản ấy, thế mới hay.

Mỉm cười Vũ Nam nhìn nàng nheo mắt:

- Anh muốn chúng ta cùng bắt đầu hát bài Love Story, được không Mộng Nghi ?

Ngập ngừng 1 lúc sau, nàng nhỏ giọng:

- Em sợ mình không đủ khả năng để hòa âm cùng anh... bởi em chưa hề hát cùng ai và giọng em chẳng trong như người ta.

Vũ Nam nhìn nàng đắm đuối:

- Chỉ sợ anh không đủ tiêu chuẩn để cùng em xướng họa thôi, nhưng... Mộng Nghi! Ta thử nhé ?

Mộng Nghi tựa vào thành đàn cúi đầu hỏi nhỏ:

- Anh muốn hát lời nào ?

Vũ Nam hài lòng với nét e thẹn trong thái độ khiêm nhường ấy . Chàng dịu dàng đáp:

- Mình hát lời Việt nhé . Mình là người Việt Nam, mình hãy sử dụng ngôn ngữ của mình trong bất cứ trường hợp nào có thể thực hiện được . Mộng Nghi! Em có ý nghĩ đó không ?

- Dạ, em cũng muốn thế.

Vũ Nam cười với ánh mắt reo vui như tìm được người con gái có tâm hồn hòa hợp với mình.

- Mộng Nghi! Em chuẩn bị nghen.

"Những chiều vàng héo hắt,

Lòng chợt bỡ ngỡ nhớ đến kỷ niệm đời mình xa xưa.

Ngày còn ngây thơ chưa biết âu sầu, đường trần bơ vơ...

Lòng mình tung tăng như những cánh diều bạt ngàn trút gió...

Thơi thới mộng mơ... "

Tiếng đàn điêu luyện của Vũ Nam réo rắc . Hồn Mộng Nghi bâng khuâng lời ca cao vút trầm lắng . Nàng dìm theo lời ru thân thiết của cung thương vừa mở ngỏ đón chào . Chưa bao giờ Vũ Nam say mê như phút này.

Tiếng hát loảng vào không gian bay vút xa từ lâu... thế mà tiếng tơ vẫn vang đều trong không gian trầm lắng của căn phòng kín đáo ấy.

Mộng Nghi tựa mình vào thành đàn trong lặng lẽ . Mắt thờ thẫn để tận đâu đâu . Đình Nghi đưa chiếc máy ảnh lên bấm lia lịa mà 2 người nào hay ai hay biết điều gì.

Đình Nghi lặng lẽ lui về phòng, nhường khung cảnh hợp tình này cho Vũ Nam có cơ hội nắm lấy tay bà chị mình vào con đường mà chàng chọn sẵn từ lâu . Đình Nghi hi vọng với gương mặt phúc hậu thanh tú, lẫn tính ngay thẳng và ngôn ngữ hòa nhã Vũ Nam sẽ đem đến cho Mộng Nghi tình cảm tốt đẹp trên đường xây dựng hôn nhân.

Mộng Nghi nghiêng mình nhìn Vũ Nam cười . Chàng giật mình tỉnh mộng, nhìn lên bắt gặp đôi mắt trong suốt và nụ cười như chế nhạo hướng về mình . Chàng gượng cười:

- Em ngạo sự vụng về của anh đó ư ?

Mộng Nghi lắc đầu:

- Từ cử chỉ, ngôn ngữ của anh, chẳng có gì để sử dụng 2 từ ngữ ấy cả, Vũ Nam ạ.

- Mộng Nghi! Nếu 1 người lịch lãm trong tình cảm, không bao giờ người ta để người đối diện biết được nội tâm mình qua cử chỉ lộ liễu như thế, phải không em ?

Mộng Nghi dịu dàng đáp:

- Nếu Đình Nghi giới thiệu cho em 1 người bạn lịch làm, khéo léo quá như thế thì tội nghiệp cho em biết chừng nào.

Vũ Nam ngạc nhiên:

- Sao thế ? Mộng Nghi! Em không thích quen người đàn ông tế nhị sành sỏi sao ?

Mộng Nghi cười nhẹ:

- Nếu mẫu người khôn ngoan biết che đậy những biến chuyển sôi động trong lòng mình bằng nét bình thản, bằng nụ cười nở trên môi, thì người đàn bà quen với ông ấy thật vô phúc anh ạ . Bởi khéo léo thì mưu mô xáo trá cũng hoàn chỉnh, mình khó ngờ được . Tất cả trên đời không có gì quý bằng tấm lòng chân thật, phải không anh ?

Vũ Nam cười lòng nhẹ nhàng:

- Mộng Nghi! Anh cũng như em, nhưng đôi khi đi với 1 người quá vụng về, em cũng khó chịu chứ ? - Có thể... nhưng bây giờ thì chưa!

Vũ Nam đứng l