pacman, rainbows, and roller s
Lục Hoa Cấm Ái

Lục Hoa Cấm Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325132

Bình chọn: 7.00/10/513 lượt.

ng nghiêm trọng, nàng dường như nghe thấy tiếng thứ gì đó đang đứt lìa, ho khan không ngừng.

Không còn thời gian, phải nhanh chóng lấy được Thiên Kiếm, nàng không chần chờ đẩy cửa điện, không thèm để ý hai ánh mắt đang nhìn chăm chằm

vào bóng lưng nàng.

Không cần phí sức đi tìm, Thiên Kiếm đã nằm ngay giữa đại sảnh, thân kiếm phát sáng, bốn phía đều là linh khí.

Thiên Kiếm là luồng khí Chí Linh, là từ những ngày đầu lập thế, Thiên Đế đã dùng làm lợi khí, ngoài chủ nhân của nó ra, không ai có thể khống chế. Lạc Song bước vào đại sảnh, thì ra ánh sáng trong đại sảnh đều

phát ra từ Thiên Kiếm, rọi sáng cả đại sảnh.

Một tiếng vang như xé nát tầng không, Thiên Kiếm nhanh chóng bay vụt

lên, xoay vòng trong đại sảnh. Lạc Song vươn tay lên, thanh kiếm kia lập tức dừng động tác, an tĩnh nằm trong bàn tay nàng.

Nàng thu tay lại nắm kiếm thật chặt, sức mạnh đang sôi trào trong cơ

thể càng thêm hung hãn, nàng cố gắng áp chế, nhưng vẫn không được, há

miệng phun ra một ngụm máu, hóa thành mấy đóa sen.

Ổn định tâm thần, nhìn Thiên Kiếm, sắc mặt hơi thay đổi. Thiên Kiếm…

Nhưng lúc này không phải lúc ngẫm nghĩ, thu kiếm vào. Phàm là binh

khí có linh khí đều có thể tùy ý thu gọn vào, muốn sử dụng chỉ cần gọi

ra.

Đẩy cửa ra ngoài, thấy hai người không thể nhúc nhích trong viện, chân mày chau lại, trực tiếp lướt qua, đi về hướng Tây Bắc.

“Nhóc con!” sau lưng truyền đến một tiếng kêu gấp gáp.

Lạc Song dừng chân, ngực lại như bị siết chặt.

“Ta….Nàng oán ta sao? Ta….”

“Ngũ hộ pháp!” Lạc Song xoay người, cười rực rỡ “Tại hạ là Lạc Song

của Thiên Tích, hôm nay đã đắc tội, thật sự có chút bất đắc dĩ, mong hộ

pháp cho ta một con đường sống, từ đây, không ai nợ ai!” Nàng nói từng

chữ từng chữ.

Nguyễn Nhiễm cứng đờ như hóa đá, không ai nợ ai, không ai nợ ai…Nàng

vội vã muốn phủi sạch quan hệ với hắn thế sao, ngay cả oán hận cũng

không muốn cho hắn sao? Hắn không rõ cơn đau trong đáy lòng là gì, chỉ

là, nhìn nàng bước đi không quay đầu lại, dường như có thứ gì đó đã đi

theo bước chân nàng, từng bước từng bước rời xa hắn, mãi mãi không thể

quay lại.

Lạc Song đi thật tốn sức, mỗi bước đều để lại dấu chân, nhưng vẫn

không hề ngừng cũng không muốn ngừng. Chuyện cũ đã vậy, vật đổi sao dời. Nguyệt Nhiễm đã có sự lựa chọn của hắn, nàng cũng thế.

Từng nghe nói, nếu như một người khi còn sống còn lưu luyến quá

nhiều, khi luân hồi chuyển thế cũng sẽ không thể giải trừ, sẽ khiến sự

lưu luyến kia tiếp tục theo các thế tiếp theo, tiếp tục dây dưa.

Bé trai mang theo ma ấn kia chính là như thế, hắn không có pháp

thuật, bởi vì…hắn chưa bao giờ tập qua. Hắn từ nhỏ đã chính là Ma.

Mà hắn sở dĩ có chấp niệm sâu như thế, bởi vì…hắn vốn là Túc Huyền!

Túc Huyền hận nàng thấu xương, mặc dù đã không còn trí nhớ của kiếp

trước, nhưng đó vẫn chính là Túc Huyền đã từng giết mình.

Đây mới là nguyên nhân khiến hắn gia nhập Ma giới đó sao! Thần sơn đã mất, Tiên giới sẽ không chấp nhận một Ma tộc, nên hắn tình nguyện nhập

ma, tình nguyện thành Ma giới Ngũ hộ pháp.

Ha ha….rất tốt, đây là đương nhiên, máu mủ tình thâm, máu mủ tình thâm.

Một trăm năm trước, hắn có thể vì Túc Huyền, trơ mắt nhìn nàng chết

trước mắt hắn, một trăm năm sau, hắn vẫn có thể vì người kia, cho mình

một chưởng.

Họ là huynh đệ, đó là đương nhiên thôi, nên nàng không cần phải để ý, không cần phải để ý.

Cho nên….nàng lợi dụng sự áy náy của hắn, lấy được Thiên Kiếm, cũng đáng để tha thứ mà!

Nàng đưa tay đè lên lồng ngực, đây là kết quả tốt nhất, vì sao, chỗ này vẫn đau đớn như thế.

===================================

Ngực thật đau, càng lúc càng đau, bước chân nàng càng lúc càng chậm

chạp, cố gắng đi về phía trước, mỗi bước đi đều như bước lên mũi dao,

nhưng nàng lệnh cho mình không thể ngừng lại. Đi về phía Tây Bắc, chỉ

cần đến đó, nàng có thể đi ra ngoài. Chỉ cần đến đó, nàng có thể an tâm.

Nàng sống không lâu nữa, không sao, nàng đã sẵn sàng. Chỉ cần ca ca,

không cần quan tâm nàng nữa, chỉ cần hắn đừng vì một kẻ không nên tồn

tại mà kiên trì nữa.

Cho dù chết đi, nàng cũng sẽ vui vẻ, thật đó.

Bước chân càng ngày càng nặng nề, Tây Bắc ở đâu? Vì sao mãi vẫn chưa

đến. Cảm giác choáng váng kia khiến nàng không thể phân rõ đường đi

nữa. Cơn đau nhói ở ngực vẫn cứ truyền đến từng cơn, sức mạnh kia đang

cố xông ra, cứa lấy lục phủ ngũ tạng của nàng.

Càng lúc càng nhịn không được, trước mắt nàng tối sầm, sắp ngã. Nhưng nàng lại không hề đụng phải mặt đất cứng ngắc như mình tưởng, trước mắt xuất hiện một bóng đen, có người thuận thế đỡ lấy nàng, hương hoa lê

nhàn nhạt lúc này tràn đầy khoang mũi nàng.

Áo tím khẽ bay, một gương mặt yêu mị gần trong gang tấc. Gương mặt

kia lúc này lại vô cùng nghiêm tuc, mày rậm nhíu chặt, hình như rất trầm trọng.

Thanh Mộng!

Lòng nhất thời thả lỏng không ít, cầm lấy thanh kiếm trong tay, như

tranh công nở nụ cười: “Thiên Kiếm….ta tìm được rồi, ta tìm được rồi, ta nói rồi….ta nhất định sẽ tìm được!”

“Nàng!” Thanh Mộng sững sờ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, như

đang nghĩ sẽ nói gì. Thấy hơi thở nàng mong