
n cổ bóp bóp rồi đứng lên ngồi xuống:
“Chẳng lẽ huấn luyện viên Lục không biết gật đầu có lợi cho xương cổ sao?”
Tâm trạng Lục Thiếu Phàm vốn đã xấu đến không thể xấu hôn, cũng lười tranh
cãi với Tôn Kỳ, sau khi sắp xếp xong súng liền cười chào rồi ra ngoài, tâm trạng hôm nay cực kì bức bối.
Tối qua khi anh vừa về phòng,
Mẫn Nhu liền nói Trương Minh nhờ cô tham gia biểu diễn hôm nay, do có vợ Trương Minh làm thuyết khách nên Mẫn Nhu liền gật đầu đồng ý.
Nhưng khi nghe Lục Thiếu Phàm nhắc tới Âu Nhiễm Phong, Mẫn Nhu cũng kinh
ngạc. Trước đó, cô không biết Âu Nhiễm Phong sẽ xuất hiện, sau đó cô
cười khẽ rồi nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, lát sau tiến tới ôm lấy cổ
anh, thân mật hôn lên má anh, tiến hành giảng giải.
“Anh ta tới
cũng đâu có sao, chỉ là hát một bài thôi mà, hát xong em sẽ đi ngay, hơn nữa em cũng đã đồng ý với đội trưởng Trương. Bây giờ mà từ chối tức là
không tôn trọng người ta, vì vậy anh đừng có ghen mà”
Nhìn dáng
vẻ đánh đến chết cũng không thừa nhận mình ghen của Lục Thiếu Phàm, Mẫn
Nhu cười đến híp mắt, cô ngồi lên đùi, rúc vào ngực anh, ngón tay miết
nhẹ viền môi, hơi thở thơm như hoa lan phả vào lỗ tai Lục Thiếu Phàm.
“Sao từ lúc vào nhà tới giờ anh vẫn nghiêm mặt thế kia, chẳng lẽ vì quá vui, quá cao hứng nên giận sao?”
Cao hứng? Anh mà vui chắc chắn trong lòng có quỷ.
Tiếng giày ủng màu đen của quân nhân giẫm lên những con đường truyền qua
khung cửa sổ thép không rỉ, phát âm thanh vang dội, gương mặt tuấn tú
của Lục Thiếu Phàm căng cứng, không hề hổ thẹn hay tự trách vì bản thân
mình mà ảnh hưởng đến cộng đồng.
Đám bộ đội chạy ngang qua anh
cũng không dám lên tiếng chỉ trích, chỉ đồng tình liếc nhìn anh vài lần
sau đó xầm xì bàn ra tán vào. Nhưng dù đồng lòng cũng chẳng thể ngăn nổi cặp trai gái hát chung, những lời đồn về huấn luyện viên Lục đã lên tới đỉnh lốc xoáy.
Tiếng xe ô tô từ xa truyền tới, Lục Thiếu Phàm
ngừng bước lại, đôi mắt nheo nheo nhìn chiếc xe thể thao dừng lại. Lông
mày khẽ nhúc nhích, môi cong lên để lộ nụ cười như có như không, gương
mặt tỏ ra gian xảo và âm hiểm. (Đặc biệt thanh minh: Những từ ngữ miêu
tả này đều thông qua lời tường thuật của đám quân nhân)
Lúc mọi
người bận rộn bên trong phòng hóa trang, Mẫn Nhu bận rộn giúp nhóm nữ
quân nhân đang chiêu đãi nhóm sinh viên chuẩn bị biểu diễn. Một người
thanh niên trẻ tuổi vừa nhìn đã nhận ra Mẫn Nhu, liền dẹp việc hóa trang sang bên, quấn lấy Mẫn Nhu đòi kí tên chụp ảnh.
Mẫn Nhu cũng
không cự tuyệt, cũng không đùa giỡn qua mức, kỳ thật bây giờ cô cũng
không phải người trong giới giải trí, từ khi tuyên bố rút khỏi làn giải
trí thì chưa từng xuất hiện, đối với những fan cuồng nhiệt cô vẫn tỏ ra
bình thản.
“Oa!! Là Âu Nhiễm Phong, trời ơi, Âu Nhiễm Phong tới kìa”
Không biết ai lại hét to như đó, sinh viên đang quây lấy Mẫn Nhu liền kích
động nhìn về phía cửa, ai cũng thấy Âu Nhiễm Phong từ trên xe thể thao
bước xuống, trong phòng hóa trang đều trở nên ồn ào, các cô gái tỏ ra
khẩn trương vội chỉnh sửa trang phục, sợ mình luống cuống trước mặt thần tượng.
Mẫn Nhu buồn cười nhìn mọi người giành nhau trang điểm,
cô cũng thừa dịp rời khỏi phòng, chưa kịp đi xa, thì một giọng đàn ông
lười biếng nhưng không hề mất sự dễ nghe cất lên, gọi cô lại:
“Nhu, anh vừa tới em liền bỏ đi, hai chúng ta cũng cần phải dợt thử trước chứ”
Mắt Mẫn Nhu nhìn về những cái đầu đang lấp ló sau gốc cây. Cô dở khóc dở
cười than nhẹ, nhưng vẫn xoay người lại, tỏ ra vô tư trong sáng còn hơn
là trốn tránh để gặp phiền phức. Cô muốn vội bỏ đi nhưng không biết lát
hồi lại có lời đồn ý.
Nhớ lại lúc nãy đi ngang qua nhà ăn, trong
lúc vô tình cô nghe được một cuộc nói chuyện, Mẫn Nhu nhịn không được
giật giật môi, Âu Nhiễm Phong thì đi tới bên cạnh, thân hình cao to che
phủ đi dáng người mảnh mai nhỏ nhắn của cô.
Bộ quần áo Âu Nhiễm
Phong đang mặc tuy là đồ ngụy trang màu xanh, nhưng không hẳn là đồ dành cho quân nhân mặc. Mẫn Nhu nhìn sơ đã nhận ra, có lẽ là đặt làm theo
yêu cầu, Âu Nhiễm Phong mặc bộ đồ quân nhân trông cũng oai hùng hiên
ngang, nhưng trong mắt Mẫn Nhu, Âu Nhiễm Phong vẫn kém hơn so với ông xã cô, đương nhiên trong mắt người yêu mình là Tây Thi.
“Hoan nghênh anh tới đây biểu diễn”
Một giọng nói quen thuộc từ sau vang lên. Mẫn Nhu quay đầu thì thấy Lục
Thiếu Phàm đang cười nhẹ bước tới, cũng mặc bộ quân nhân màu xanh, giày
ủng màu đen, nhưng khí chất lại mạnh mẽ hơn so với Âu Nhiễm Phong, vẻ
chững chạc nghiêm túc lại càng khiến nữ nhân mê muội.
“Huấn luyện viên Lục khách sáo rồi”
Âu Nhiễm Phong dừng lại, bật cười đôi mắt phượng như có như không nhìn qua Mẫn Nhu. Một bóng người mặc quân trang cao to bước vượt lên, ngăn trở
tầm mắt Âu Nhiễm Phong, nghênh đón chính diện là nụ cười hiền lành của
Lục Thiếu Phàm.
“Không khách sáo” Âu Nhiễm Phong nghe Lục Thiếu Phàm trả lời lòng sửng sốt, Âu Nhiễm Phong
dùng đôi mắt phượng đầy ý cười chống lại cặp mắt đen đang mỉm cười của
Lục Thiếu Phàm, giữa hai người một luồng khí không ngừng di chuyển.
Mẫn Nhu nhìn hai người đàn ông b