
được thở hốc vì kinh ngạc. Hiệp Hàm cau mày lấy tay ngăn lại, đem
khoảng cách hai người đẩy ra, Lưu Nguyệt không thuận theo vẫn không
ngừng cọ quậy. Lại bị Hiệp Hàm chặn lại, thanh âm y mặc dù có chút mờ ám nhưng cũng rất kiên định,“Ngoan ngoãn nghe lời, không cần nháo.”
“Hàm, em đã thấy ổn rồi mà.” Lưu Nguyệt chưa từ bỏ ý định khuyên y, quả thật ổn lắm lắm rồi, chính là ngẫu nhiên có chút ẩn ẩn đau thôi. Lúc trưa khi Hiệp Hàm giúp nàng bôi thuốc, nhớ tới lúc trét thuốc, mặt
của nàng càng đỏ bừng lên. Hiệp Hàm có chút không tin, hồ nghi chất vấn, “Thật sự không đau?”
Lưu Nguyệt dùng sức gật đầu, sau đó thừa dịp Hiệp Hàm chưa kịp
định thần, liền vùi đầu vào lòng y. Hiệp Hàm bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ
tươi cười vì đạt được ý nguyện. Lưu Nguyệt biết Hiệp Hàm còn đang do dự, liền ôm lấy thắt lưng y làm nũng.“Hàm, lần đầu tiên đau quá a, anh làm
cho em quên đi có được không.” Vừa nói nàng vừa đỏ bừng hai má.
Hiệp Hàm còn đang có tâm lý đấu tranh, nghe người yêu nói những
lời này, vốn còn chút khắc chế đều bị đánh vỡ. Hắn cúi đầu thở dài một
tiếng, bắt đầu thuận theo khát vọng chính mình, đem Lưu Nguyệt ôm lấy,
xấn lấy đôi môi nàng không ngừng mồi lữa, chỉ trong chớp mắt, Lưu Nguyệt lại bị Hiệp Hàm hôn đến mê mê mang mang, không biết trời trăng.
Sau đó chỉ mấy lượt y đã áo ngủ trên người Lưu Nguyệt lột sạch,
bàn tay to lớn kia nhẹ nhàng bao trùm lấy phần tròn trịa mềm mại của
nàng, làn môi mỏng không ngừng tàn sát bừa một đường thẳng tiến, tới
hàng xương quai xanh tinh sảo kia, Hiệp Hàm nhịn không được nhẹ nhàng
cắn cắn, lưu lại hôn ngân chỉ thuộc về y.
Lưu Nguyệt bị loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này làm cho thích thú đến run rẩy, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập bừng bừng. Hiệp Hàm
ngẩng đầu nhìn, cười đầy xấu xa. Lưu Nguyệt vốn đã một đầu mờ mịt, lại
vì cái cười xấu xa kia, mà mềm nhũng cả ra. Bàn tay của Hiệp Hàm càng
lúc càng bạo, đã muốn tiến tới hai chân nàng, nhẹ nhàng ma sát bên trong đùi non mẫn cảm, Lưu Nguyệt nhịn không được hừ ra tiếng.
Hiệp Hàm như được cổ vũ, chậm rãi nội y của nàng lột sạch. Lưu
Nguyệt cắn môi, hé ra khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn. Đôi môi mỏng của Hiệp
Hàm đang ở nơi bụng của nàng lưu luyến, sau đó ôn nhu an ủi,“Bảo bối,
đừng xấu hổ. Hảo hảo cảm thụ anh.”
Lưu Nguyệt vẫn cảm thấy thẹn thùng không thôi, vì thế nhắm hai
mắt lại. Nhưng ánh mắt không thấy, thân thể lại càng mẫn cảm y chạm vào
đâu cũng đều nhận biết được. Hiệp Hàm cũng không sốt ruột, chậm rãi trêu chọc càng làm nàng hứng cảm, như đã hạ quyết tâm đem đến một tối hưởng
thụ hoàn mỹ cho nàng. Mà thời gian đêm nay thì còn rất dài rất dài a.
Ngày thứ hai Lưu Nguyệt trong lòng Hiệp Hàm tỉnh lại. Toàn thân
đều có chút đau nhức, nhưng là so với lần trước, lại tốt hơn rất nhiều.
Hiệp Hàm tựa vào đầu giường, tay cầm bản hợp đồng xem xét, thấy nàng
tỉnh dậy. Lập tức đem bản hợp đồng kia đặt trên bàn, nhẹ nhàng đem nàng
ôm chặt. “Thế nào? Có thấy khó chịu gì không?”
Lưu Nguyệt vẫn là không quen cái cảm giác thẳng thắng thành khẩn này, liền lấy tay nắm chặt chăn. Có chút ngượng ngùng lắc đầu, ý bảo
bản thân không sao. Hiệp Hàm nhìn động tác bất giác nho nhỏ đó, cũng
biết nàng suy nghĩ cái gì. “Mấy lần đều là em chủ động, sao khi tỉnh dậy thì mới xấu hổ hử?” Lưu Nguyệt bị lời này làm cho càng thêm ngượng
ngùng. Mở miệng không phục phản bác, “Không không phải do anh không
đúng! Cho nên, em mới…… Cái kia chủ động.” Nàng cũng chẳng không biết
ngượng mà nói ra.
Hiệp Hàm vuốt mày xấu xa cười, nhưng Lưu Nguyệt đang vùi đầu
trong lòng y nên chẳng thấy được.“Bà xã là trách ông xã không đủ chủ
động? Ông xã về sau sẽ không làm cho bà xã thất vọng.” Lời vừa ra, Lưu
Nguyệt mặt lại đỏ bừng.
Lưu Nguyệt cùng Hiệp Hàm cảm tình tựa hồ tiến triển cực nhanh,
trong chớp mắt đã có chuyển biến lớn. Ai cũng thấy Lưu Nguyệt có vẻ rất
dựa vào Hiệp Hàm, mọi chuyện đều lấy y làm trung tâm. Nhưng đến khi này, mọi người rõ ràng phát hiện, bọn họ bộ dạng tích ngôn như kim, lão đại
lãnh đạm xa cách kia, quả thực đã sớm thành thê nô a.
*Tích ngôn như kim: tiếc thương lời nói như vàng? Ý là 2 anh chị kiệm lời, ko còn săn săn đón đón nói dạ bảo vâng nữa? *fải ko ta
Đem bà xã ôm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Đến cả
Thiển thiển cùng Không độc cũng không thể không thừa nhận, năng lực tình yêu thật sự quá sức vĩ đại a! Nếu không phải bọn họ đã biết rõ mọi
chuyện, thì bọn Thiển Thiển đã cho rằng lão đại nhà bị bị người ngoài
hành tinh tẩy não mất.
Tư liệu cấp bậc mới trong Trường kiếm giang hồ lần này ngừng ở
cấp 120, tuy rằng chỉ tăng có hai mươi mấy cấp, nhưng là điểm kinh
nghiệm thăng cấp vô cùng lớn, đám Thị Huyết Đường cũng không dám chậm
trễ cùng Cô Dạ Hàn Tinh chỉ huy chiến thuật, cả đám nhanh chóng đẩy tốc
độ đạt tới mãn cấp. Lại không biết rằng, mãn cấp xong cũng không phải
hết chuyện, nó hoàn toàn chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Lần update này cũng không phải lấy việc thăng cấp làm mục tiêu,
Hệ thống thành chiến mới cập nhật mới thật sự là điểm thu hút. Là gia
tộc đầu tiên có tổng thể thực lực