
Đại Thần, sau đó kênh Mật Ngữ sáng lên, nàng nghĩ Đại Thần còn muốn nhắn gì đó, do dự một lúc mới mở ra xem, nguyên lai là của Thiển Thiển, “Tiểu Nguyệt, nhận được
trang phục không?”
Làm sao Thiển Thiển biết vụ trang phục? Lưu Nguyệt kỳ quái hỏi: “Ngươi như thế nào biết trong hòm thư có trang phục?”
“Là ta cùng không độc giúp lão đại đi đánh quái mà.” Thiển Thiển giải thích.
Lưu Nguyệt vốn không bận tâm nữa, nhưng là lại đột nhiên nghĩ
đến một vấn đề: “Không phải là mỗi ngày các ngươi đều giúp y đi đánh một lần chứ?” Lời này vừa hỏi xong, tâm Lưu Nguyệt liền thắt lại.
Quả nhiên Thiển Thiển hồi âm: “Đúng vậy, mỗi trưa đều đi một lần a, đánh suốt mấy ngày trời.”
Lưu Nguyệt lúc này mới chân chính hiểu được, BOSS kia mỗi ngày
xuất hiện hai lần, Đại Thần ngoại trừ mỗi tối cùng nàng đi đánh một lần, về sau mỗi trưa còn đi đánh thêm một lần, y vất vả như vậy vì muốn đánh ra bộ y phục này cho nàng? Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy chính mình trở thành gánh nặng của Đại Thần, trong lúc vô thức nàng đã khiến Đại Thần
gặp nhiều phiền toái.
Đang mãi mê suy nghĩ, màn hình đột nhiên bắn ra một lời mời tổ
đội, là Đại Thần gửi đến. Sau khi click chấp nhận, liền thấy Đại Thần ở
đội ngũ thảo luận “Đến Điểm Thương Sơn.”
Lưu Nguyệt mở hành trang tìm truyền tống phù, trực tiếp truyền
tới Điểm Thương Sơn. Sau đó liền ở điểm truyền tống chờ Đại Thần. Nhìn
thấy nàng, Đại Thần chủ động đi tới, đứng bên cạnh nàng, đợi một hồi, ở
kênh đội ngũ phát ra một câu “Quần áo, không thích sao?”
Lưu Nguyệt sợ hắn hiểu lầm, nhanh chóng giải thích “Không phải,
ta phi thường thích, chính là ta lại gây phiền toái cho ngươi rồi.”
“Mặc vào cho ta xem xem.” Đại Thần nói như vậy, nếu không mặc
vào có vẻ chính mình rất khách khí, Lưu Nguyệt mở ra hành trang, click
vào kiện quần áo lựa chọn trang bị, sau đó bộ váy dài màu hồng nhạt
nguyên bản được thay bằng bộ y phục lụa trắng mềm mại phiêu phiêu. Lưu
Nguyệt nhìn nhân vật trong game của mình, nhịn không được tán thưởng,
trò chơi này thiết kế thật đẹp, bộ váy trắng mặc trên người này, thật sự đem lại cho người ta một loại cảm giác bất phàm thoát tục, tựa như cảnh tượng lần đầu tiên Đoàn Dự gặp Vương Ngữ Yên vậy.
Một hồi sau Đại Thần mới trong kênh đội ngủ thảo luận “Ân, nhìn
được lắm.” trong lòng Lưu Nguyệt cũng âm thầm đắc ý, bởi vì Đại Thần mặc cũng là màu trắng, hai người đi cùng một chỗ, xứng đôi vô cùng a.
Nhận lễ vật người khác, Theo lễ phải nói cảm ơn. Lưu Nguyệt
trong đội ngủ ngưới Đại Thần nói: “Đại Thần, cám ơn ngươi đã tặng quần
áo, ta thật sự rất thích! ^_^”
Kết quả một hồi sau Đại Thần cũng chưa đáp lời, Lưu Nguyệt suy
nghĩ? Chẳng lẽ nàng không nên nói cảm ơn y? Không nên khách khí như vậy? Rốt cục Đại Thần đáp lời, chẳng qua hồi là “Gọi anh là Hàn đi, không
cần khách khí như vậy.”
Hàn? Hàm? Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy mừng như ăn phải mật,
nàng đã muốn được gọi y như vậy lâu rồi, rốt cục cũng có cơ hội, nàng
vui vẻ rạo rực ở kênh đội ngũ nói: “Ân, Hàn ^_^”
Cuối tuần cũng đến, Lưu Nguyệt có chút tạo rực, ôm đồ về nhà. Mở cửa liền thấy Thiển Thiển nằm trên ghế sô pha nói chuyện điện thoại,
thấy Lưu Nguyệt tiến vào, nàng ta hướng với nàng gật đầu, liền tiếp tục
nấu cháo điện thoại, Lưu Nguyệt bĩu môi, Thiển Thiển chính là điển hình
cho những người phụ nữ không giống phụ nữ a.
Chờ Lưu Nguyệt tắm rửa xong chuẩn bị lên mạng, Thiển Thiển cũng
nói chuyện điện thoại xong, ngồi ở sô pha nhìn nàng. Biết trốn không
thoát, Lưu Nguyệt nhận mệnh ngồi đối diện nàng ta, Thiển Thiển chớp chớp mắt nhìn nàng, “Có hợp tác không?” Lưu Nguyệt bất đắc dĩ nói, “Không
hợp tác ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?” Thiển Thiển nghe xong phá lên cười
rất ư tà ác nói, “Đương nhiên sẽ không tha.”
Lưu Nguyệt ra vẻ thành thật bộ dáng như chờ nàng ta ép hỏi,
Thiển Thiển thanh âm rõ ràng: “Ngươi cùng lão đại rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta biết.”
Quả nhiên! Biết ngay nàng ta sẽ hỏi chuyện này, Lưu Nguyệt nghĩ
ngợi một lúc, mới hướng Thiển Thiển nói “Ân, Từ lần offline đó, về sau
biết đó là y, ta căn bản là không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của y, y nói muốn kết hôn, ta đáp ứng, cứ như vậy đó.”
Thiển Thiển xoa xoa thái dương, rồi cốc một cái trên đầu Lưu
Nguyệt, “Ngươi giải thích như vậy ai nghe mà hiểu nổi!” Sau đó dừng lại
một chút, dường như nhớ tới cái gì đó, hồ nghi nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt hỏi “Y?! Ngươi không phải chỉ mối tình đầu của ngươi chứ? Là Lão đại
sao?!” Lưu Nguyệt sợ hãi gật đầu.
Thiển Thiển cầm tay nàng càng kích động hơn hỏi, “Cho nên hai
người nhận ra nhau? Sau đó y đối với ngươi cũng có tình ý, nên các ngươi liền đi đến kết hôn?”
Lưu Nguyệt rất bội phục sức tưởng tượng của Thiển Thiển, dùng
ngữ khí thê thương đáp lại, “Sai lầm rồi, ngày đó ta bỏ chạy, cho nên
chỉ có ta biết y, y căn bản là không biết ta, y muốn kết hôn chính là vì nhiệm vụ nguyệt lão thưởng cho. Mà ta, không có biện pháp cự tuyệt yêu
cầu của y. Hơn nữa ngươi có biết, ta căn bản là không nghĩ đến chuyện cự tuyệt.”
Lần này Thiển Thiển bất đắc dĩ trợn trắng mắt, “Ngươi