
t qua, sắc mặt liền thay đổi,
chửi ầm lên nói “Bằng ả! Ý cô ta là sao hả, lấy tiền mua được ngươi à?”
Lưu Nguyệt coi như lễ phép đáp lại cô ta: “Thực xin lỗi, cảm
tình không phải có tiền là mua được, cho dù ta không kết hôn với y, thì
ngươi nghĩ y sẽ kết hôn với ngươi sao?”
Kết quả đối phương lập tức mỡ miệng mắng chửi “Đừng có ở đó mặt
dày không biết xấu hổ, ngươi thực sự xem mình là bảo vật sao, ngươi thực nghĩ Cô Dạ Hàn Tinhyêu ngươi sao? Ha ha, chỉ sợ y cũng là vì nhiệm vụ
nguyệt lão thưởng cho thôi.” Lưu Nguyệt vừa thấy lời này, nháy mắt sắc
mặt đã biến thành xanh. Quả thật, cô ta nói đúng, Đại Thần cùng nàng kết hôn, bất quá chỉ vì nhiệm vụ nguyệt lão mà thôi.
Lưu Nguyệt không muốn cùng nữ nhân kia dây dưa, trực tiếp logout khỏi trò chơi. Sau đó liền chạy vào phòng, khóa trái cửa lại, ngay cả
Thiển Thiển gọi thế nào cũng không mỡ Trong cuộc sống không phải lúc nào cũng khoái hoạt, ngồi ngẩm lại tất cả cũng không phải toàn bộ đều là hạnh phúc. Lưu Nguyệt có một ước muốn,
chính là mong cả đời đều giống như bây giờ, có thể mỗi ngày được nhìn
thấy Hàm, có thể mỗi ngày đi theo bên người y. Nếu được như vậy, thì tốt biết mấy.
Kỳ thật yêu thầm một người là chuyện thật sự rất vất vả. Bởi vì
con người có cảm xúc, cho dù có khó khăn đến long trời lỡ đất, thì vẫn
phải âm thầm chịu đựng giấu kín trong lòng. Mặc dù ban đêm bạn có cố
không nghĩ đến, mặc dù ban ngày bạn không muốn đề cập đến. Nhưng một lúc nào đó, bạn phát giác ra dù cố thế nào bạn cũng không thể nào quên được anh ta.
Khi đó Lưu Nguyệt chính là một kẻ yếu đuối thậm chí còn có điểm
tự ti. Nàng vốn không nhận thức được bản thân xinh đẹp thế nào, đem
những cô gái đầy mị lực và cởi mở ở nước ngoài ra so sánh, nàng thật sự
là quá mức trầm tỉnh và rụt rè.
Khi đó nàng vẫn đang học trung học, còn Hiệp Hàm đã là sinh viên năm tư đại học. Khí chất Đông Phương thanh tú đẹp trai bất luận ở nơi
nào cũng đều hấp dẫn người. Hiệp Hàm ở trường cũng vậy, mới vừa vào học
liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các bạn nữ, có rất nhiều cô nàng lớn
mật theo đuổi Hiệp Hàm, thậm chí còn mặt dầy, vào những ngày nghỉ chủ
động chạy đến nhà tìm Hàm Hiệp.
Lưu Nguyệt ăn cơm xong, tâm tình vui vẻ thay đổi y phục mùa hè,
sau đó chuẩn bị đi tìm Hàm. Bởi vì Hiệp Hàm đã nói chiều nay sẽ dẫn nàng ra biển chơi, nàng đem những thứ cần thiết cho vào túi, rồi chạy ra cửa tìm Hiệp Hàm. Tiến tới nhà Hiệp Hàm, nàng liền thấy hai mĩ nữ tóc vàng
vô cùng gợi cảm, hai cô gái đó cũng thấy nàng. Cả hai lịch sự chào hỏi
nàng, Lưu Nguyệt cũng ít nhiều ngại ngùng cùng hai người họ đáp lễ.
Sau đó nàng quay đầu chung quanh tìm Hiệp Hàm, tìm một vòng cũng không phát hiện bóng dáng y, đến khi hai cô gái nước ngoài kia chủ động hỏi nàng “Cưng tìm Hàm?” Lưu Nguyệt nhìn cả hai gật gật đầu, “Ngươi có
biết hắn ở đâu không?” Hai cô gái kia khanh khách cười, tựa hồ rất vui
vẻ, “Hàm đi thay quần áo, Chuẩn bị cùng nhau đi biển.” Lưu Nguyệt mờ mịt nhìn hai người kia, Hàm không phải nói mang nàng đi biển sao? Vì cái gì còn hẹn hai người kia?
Một cô tóc ngắn hỏi nàng: “Cưng là em gái của Hàm?” Lưu Nguyệt
không biết trả lời như thế nào, đành gật gật đầu xem như thừa nhận.
Chẳng lẽ phải giải thích với họ nàng là con gái của bạn tốt của ba mẹ
Hiệp Hàm, ai ngờ nàng vừa gật đầu, hai cô gái kia càng cười vui vẻ hơn,
hơn nữa còn nhiệt tình tiến lại, mỹ nữ dài tóc thân thiết kéo cánh tay
nàng nói “Một lát cưng đi biển với bọn chị nha, được không?”
Lưu Nguyệt lúc ấy mới di dân qua chưa được hai năm, vẫn không
thích ứng được với sự nhiệt tình của người nước ngoài, các nàng dựa gần
như vậy, nàng lập tức tỏ vẻ phòng bị, chạy nhanh lên lầu, tìm Hiệp Hàm
cầu cứu, vừa lúc Hiệp Hàm đã thay áo xong đang chuẩn bị đi xuống. nàng
liền như vậy lao vào lòng y, mặt không khỏi đỏ lên, thanh âm Hiệp Hàm
nhàn nhạt tỏ vẻ không hài lòng “Ngươi có thể đừng thô lỗ như vậy không,
gấp cái gì?”
Lưu Nguyệt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng nói “Ta là tới tìm ngươi.”
Hiệp Hàm buông cánh tay nàng ra, giọng điệu không hài lòng “Tự
bản thân phải cẩn thật chứ, ngã bây giờ.” Lưu Nguyệt gật đầu, sau đó chỉ xuống cầu thang, thấy hai người đó đang chằm chằm nhìn mình rồi hỏi
Hiệp Hàm “Các nàng là ai?” Bởi vì nói tiếng quốc ngữ, cho nên không sợ
hai người họ nghe thấy. Hiệp Hàm nhíu mày, sau đó như trước ngữ khí thản nhiên nói “Bạn học, sẽ đi biển chung.” Lưu Nguyệt lúc ấy cũng không
nghĩ nhiều lắm, thầm nghĩ chỉ cần cùng Hàm Hiệp đi biển chung là thỏa
mãn rồi.
Đợi khi ra tới biển, nàng mới phát hiện ý nghĩ của mình thật
ngây thơ, hai cô gái kia mỗi người thủ một bên tay Hàm Hiệp, nàng căn
bản là chen không lọt, đành phải đi theo phía sau bọn họ, còn thay ba
người phía trước cầm hành lý. Ba người phía trước đúng là đủ tiêu chuẩn
tuấn nam mỹ nữ, ở giữa là một nam tử Đông Phương, bề ngoài phi thường
tuấn tú hấp dẫn lòng người, bên cạnh y là hai mỹ nữ, đều là báu vật vô
cùng khiêu gợi. so sánh với Lưu Nguyệt đang đi phía sau liền có phần quá sức bình thường, chẳng khác nào một mầm cây chưa trưởng