
thành.
Vốn tưởng rằng sau khi tới biển, nàng sẽ có nhiều thời gian với
Hàm Hiệp hơn một chút, kết quả sau khi nàng đem dù và tấm bạc trải ra
xong, hai cô gái kia lập tức kéo Hiệp Hàm đi thay đồ tắm, để mặc Lưu
Nguyệt ở đó giữ đồ, Lưu Nguyệt tức tới khí bốc lên đầu, một chút hảo cảm đối với haingười đó đều chẳng còn, trong lòng liền đặt cho hai cô gái
đó biệt hiệu, tóc ngắn là ngực bự số 1, tóc dài là ngực bự số 2.
Đợi bọn họ thay áo tắm xong, khiến Lưu Nguyệt nhìn chòng chọc.
Hàm thì không phải nói rồi,trước giờ vẫn biết dáng y rất được, nhưng là
sau khi thay quần bơi, Lưu Nguyệt mới chân chính phát giác. Thân thể y
thon dài cân xứng, cơ thể thật săn chắc, khiến Lưu Nguyệt phải âm thầm
nuốt nước bọt. A! Nàng thật là một nữ nhân tội lỗi mà.
Đến khi ánh mắt dời về hai cô gái kia, Lưu Nguyệt lại cảm thấy
cao hứng không nổi, Hai người họ đang cố ý dùng ngực ép vào cánh tay
Hiệp Hàm a. Dựa vào cái gì! Hiệp Hàm là của một mình nàng, như thế nào
có thể như vậy chứ, không phải là ngực khá lớn thôi sao, nàng nàng nàng, nàng về sau trưởng thanh cũng sẽ lớn! Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Hiệp Hàm đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống hỏi “Như thế nào
không thay áo tắm?” Lưu Nguyệt liếc nhìn hai người kia, trong lòng càng
thêm uể oải, sau đó nói “Ta không mang quần áo, hơn nữa ta không định
bơi.” Kỳ thật áo tắm đã sớm đem theo, nàng đã cố ý đi mua một bộ màu
hồng phấn có họa tiết hoa hồng, nhưng nếu đem so sánh với họa tiết trên y phục của hai cô gái kia, đừng nói tới có bao nhiêu khờ dại, đừng nói
tới bộ dạng nữ sinh trung học vẫn chưa phát triển này, một chút động
lòng người cũng không có, nàng thật sự không có tự tin để mặc nó.
Sau đó Hiệp Hàm muốn nói gì đó, nhưng lại bị hai cô gái kia túm
đi, Lưu Nguyệt rầu rĩ không vui ngồi dưới ô che nắng nhìn bọn họ, trong
lòng vô cùng chua sót. Một lát sau, Hiệp Hàm trở lại, nằm xuống bên cạnh Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt khó hiểu nhìn y, trong lòng kỳ quái, y không
phải cùng mỹ nữ đi biển chơi đùa sao. Như thế nào lại trở về, sau đó
lặng lẽ lau lệ ở khóe mắt. Hiệp Hàm không chút để ý nói “Bên kia rất
ồn.”
Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm đang nằm bên cạnh mình, tâm tình đột
nhiên tốt hơn, nhìn dáng người thon dài rắn chắc kia, trong lòng nàng ẩn ẩn có chút xúc động. Sau đó nàng khống chế không được liền thốt ra “Ta
giúp ngươi bôi kem chống nắng.” Hiệp Hàm có điểm kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, sau đó trầm mặc một chút, gật gật đầu đáp ứng.
Lưu Nguyệt cố nén tiếng tim đập kịch liệt, nhanh chân nhanh tay
tiến tới gần y, bóp kem chống nắng lên tay, sau đó chậm rãi thoa nhẹ
trên lưng Hiệp Hàm, vừa chạm vào lưng y, nàng liền cảm thấy giống bị
điện giật, toàn thân đều tê dại. Sau đó tay nàng có chút không khống chế nhẹ nhàng run run di chuyển, vuốt ve nhẵn làn da nhụi bóng loáng kia,
nàng yên lặng cảm thụ làn da cùng cơ thể rắn chắc kia, tim đập càng ngày càng lợi hại, mặt nhịn không được bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên, Hiệp Hàm đang nằm xấp kia đột nhiên quay lại, bắt
được tay nàng, sau đó đem nàng đẩy ra. Vẻ mặt mất tự nhiên nói “Đủ rồi.” Lưu Nguyệt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy hai cô gái kia từ
phía sau y đi tới, lập tức hiểu được, nguyên lai y là sợ bị các nàng
hiểu lầm.
Ý tưởng này làm tâm Lưu Nguyệt đau. Nhưng là chuyện khiến nàng
đau hơn vẫn còn ở phía sau, Hiệp Hàm lại cùng hai cô kia chạy ra ngoài
chơi, sau đó cũng không quay lại nữa, Lưu Nguyệt liền như vậy ngây ngốc
ngồi đợi. Cho đến khi đi về, Hiệp Hàm cũng không mở miệng nói chuyện với nàng, thái độ so với bình thường còn lãnh đạm hơn, là vì sợ hai người
kia hiểu lầm nên mới không để ý tới nàng sao? Lưu Nguyệt vẫn miên man
suy nghĩ.
Về tới nhà, Lưu Nguyệt qua quýt từ biệt xong liền chạy về nhà.
Tâm nàng rất đau, nếu vẫn ở đó, chỉ sợ nước mắt của nàng lập tức sẽ chảy xuống, nhìn hai cô gái kia vào nhà Hàm Hiệp, nàng lại quản không được
bắt đầu nghĩ lung tung xem bọn họ đang làm gì, Hiệp Hàm là thích người
nào trong hai người đó.
Đến khi ý thức nào hồi phục lại, nàng đã tiến gần đến cửa sổ
phòng y, núp sau cửa sổ nghe lõm, vừa lúc bên trong đó đang nói chuyện
về nàng, nàng càng thêm cẩn thận ép chặt cơ thể mình, vụng trộm nghe bọn họ nói chuyện, một trong hai cô gái hỏi “Cô gái vừa rồi thật là em gái
anh sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không giống.” Sau đó chính là Hiệp
Hàm thản nhiên nói mang theo một chút không kiên nhẫn trả lời, “chỉ là
cô bé hàng xóm mà thôi.”
Sau lại nói gì đó, nhưng nàng nghe không vào, nàng cũng không
biết hai cô gái kia rời đi lúc nào, càng không biết mình về phòng bằng
cách nào, nàng chỉ cảm thấy tim mình vì y mà ngập tràn dũng khí, nhưng
đến khi nghe được câu “Chỉ là cô bé hàng xóm mà thôi” Thì, đã bắt đầu
héo úa.
Đêm đó nàng trốn trong phòng khóc lóc một đêm, biết được tình
cảm cho đi không thể thu hồi, lại phát hiện bản thân không có biện pháp
không thương y. Cuối cùng nàng nghiêm túc nói với cha mẹ quyết định trở
về nước học tập. Hiện tại nàng không thể mỗi ngày nhìn ngắm bộ dạng
khiến mình mê luyến kia, làm bộ như không