Luyện Yêu

Luyện Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324661

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

từ ấy mãi như thế. Đúng rồi, bọn mình sắp kết hôn đấy. Cũng ấp ủ gần bảy năm rồi, hà hà! Vốn đã hứa hẹn với nhau cậu sẽ là phù dâu, nhưng không cách nào liên lạc được với cậu nên đành tìm người khác mất rồi.” Cô nàng thở dài vẻ vô cùng tiếc nuối. Hiển nhiên là cô ta còn nhớ cú bạt tai ấy nhưng đã quên mất nguyên nhân.

Bọn họ sắp kết hôn, cặp đôi thành công duy nhất trong lớp, đó là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Nhưng đối với Thẩm Đình thì lại là câu chuyện cổ tích hắc ám ác độc nhất. Thế giới này không phải người đúng là người thắng, mà kẻ thắng là kẻ đúng.

“Nhưng hôn lễ của bọn mình cậu nhất định phải đến dự đấy.” Cô ta nắm lấy tay Thẩm Đình.

“Hay chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện đi.” Cô ta nhìn đường phố tấp nập, cho rằng ở đây không thích hợp để hàn huyên tâm sự.

Thật không ngờ lại còn muốn bắt tay cô, thực đúng là một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại nổi, ai cũng biết cô ta cần một chỗ để phát huy thế mạnh của mình. Lửa giận vô cớ bỗng bốc lên ngùn ngụt: “Không cần, tôi đang bận, lần sau hãy nói.”

“Haizzz, lần sau biết phải đợi đến bao giờ, vậy hôn lễ của bọn mình không được vắng mặt đấy nhé, rất nhiều bạn học cũng đến, cậu phải đến đấy! Nếu tiện thì đưa bạn trai cùng đến… chắc cậu chưa kết hôn nhỉ?”

“Để xem sao đã.” Cô nóng nảy đáp. Sau khi tốt nghiệp cô lăn lộn trong xã hội cũng đã mười năm rồi, ngoài người yêu ra thì người nào cũng từng gặp mặt, bị ném vào lò luyện kim đơn của Thái Thượng Lão Quân để luyện thành một nữ chiến sĩ gang thép.

“Chắc không phải là cậu chưa có bạn trai chứ hả. Nhưng cũng chẳng có gì phải ngại ngùng đâu.” Cô nàng tỏ vẻ thông cảm, như thể đã thấy được cuộc đời thảm hại của cô vậy.

Thẩm Đình lần này đã nghe ra, cô ta rất hận cô. Người hận thù phải là Thẩm Đình chứ, đúng là kỳ tích. Cô tức đến độ lục phủ ngũ tạng đều đau nhói, nhưng hiện thực là thế, cô không thể nào phản bác lại, thực sự là ngoài tuổi tác ra cô chẳng có gì cả. Tuy cô không thấy có gì phải hổ thẹn, nhưng một người phụ nữ gần ba mươi lại chẳng có người yêu, dường như bẩm sinh đã thấp hơn người khác một bậc. Sự tự trọng còn lại không cho phép cô lùi bước, nên cô cố nặn một nụ cười: “Nếu các bạn đã có lòng thì tôi sẽ đi.”

“Vậy quyết định thế nhé, mình về viết ngay thêm một thiệp mời nữa gửi cậu.” Cô bạn hào hứng lắc tay bạn trai, “Về nhà anh nhớ nhắc em nhé, trí nhớ em không tốt mà gần đây lại bận quá.”

Đã bảy năm rồi, Thẩm Đình cũng không còn hận thù gì hai người ấy nữa, nhưng cô bạn kia lại rất vui thích được tạo thêm thù mới. Thẩm Đình thờ ơ nói: “Tôi còn việc gấp, đi trước đây.” Nói chuyện với cô ta thật đau khổ đến mức bị cưỡng ép một ngày xem liên tiếp một trăm năm mười tập phim “Tạm biệt, A Lang”, hoặc “Ý khó quên” vậy.

Bạn trai cũ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Vậy được, liên lạc thường xuyên nhé.” Thẩm Đình đi đến chiếc xe cũ kỹ của mình, văng vẳng tiếng cô bạn tỏ ý thương hại: “Cậu ấy vẫn một mình à, thật đáng thương.”

Bạn trai cô ta phụ họa: “Bây giờ gái già mỗi lúc một nhiều.”

Cô nhanh chóng khởi động xe, nó vẫn còn đang khục khặc thở dốc, rồi cô thấ hai người họ lái một chiếc xe mới cáu lướt qua trước cô.

Ai chả muốn kiêu ngạo trước mặt đối thủ? Tiếc là thế giới này không có đạo lý đó. Tâm trạng cô buồn rầu đến mức gần như suy sụp, gặp bạn trai cũ trên đường, với tuổi tác cô bây giờ thì tần suất xảy ra rất lớn, nhưng ai lại thê thảm được như cô. Mỗi người đều hạnh phúc, đến cái hạnh phúc của cặp đôi khốn kiếp kia cũng như hoa nở, chỉ minh cô là giống một phiến lá rơi lúc nào cũng bị cuốn theo gió. Thời gian sao rùng mình một cái đã là bảy năm, ngay cả cô cũng thấy chơi vơi. Hạnh phúc ở đâu? Cô bỗng nảy ra một suy nghĩ bồng bột, muốn đến ngắm Miumiu.

Miumiu là nhãn hiệu giày cô yêu thích nhất thời thiếu nữ, là mơ ước tuổi thanh xuân. Lúc ấy cô đã từng gặp một cô gái xinh đẹp, cô gái ấy ngây thơ và rất hạnh phúc nói với cô rằng: “Chỉ cần mang Miumiu vào thì sẽ đi đến bất cứ đâu, hạnh phúc nào cũng sẽ có được.” Nhìn ánh mắt trong sáng và xinh đẹp của cô ấy, cô cũng đã tin, một cách ngây thơ và hạnh phúc.

Cô đứng ngoài cửa kính, thấy kiểu giày đặc trưng nhất mà trước kia cô thích nhưng không có tiền mua, nay tuy vẫn không có tiền, nhưng chí ít có thẻ tín dụng, song đã không có tuổi thanh xuân đã phối hợp với đôi giày ấy. Trong lòng Thẩm Đình dậy lên một nỗi ai oán đang điên cuồng gào thét: “Cuộc đời tôi tại sao luôn như thế, mãi mãi không thể bù đắp những thứ đã mất.” Cô lấy chiếc điện thoại rung bần bật trong túi ra, không cần nhìn cũng biết là cô nàng phiền phức Cao Hiểu Vi gọi đến. Giọng nói the thé của cô nàng đâm vào trung khu thần kinh của cô: “Đồ chết tiệt, cậu có chuẩn bị đi xem mắt chưa đấy, đừng có đến muộn rồi về sớm để chị đây khó ăn khó nói với người ta, không thì đừng hòng gặp mặt chị đây nữa.”

“Cậu thì có thể ăn nói với người ta, còn tớ thì chẳng cách nào ăn nói với mình. Chị đây cần một người bạn thấu hiểu tâm hồn, còn cậu thì lại giới thiệu cho tớ một đống đá cản đường.” Thẩm Đình cười khì.

“Đừng có tươi cười hớn hở với tôi, liệu mà biểu hiện cho tốt, cậu cứ


XtGem Forum catalog