XtGem Forum catalog
Luyện Yêu

Luyện Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325291

Bình chọn: 8.5.00/10/529 lượt.

u vãn ra sao, tuổi hai người cộng lại cũng đã quá nửa trăm. Cô quay đầu lại thấy vị hòa thượng kia vẫnđang nhìn họ, bèn cầm lấy đồ đạc của mình vội vã đi ra ngoài.

Ấy vậy mà vị phương trượng vẫn không tha, ông theo họ ra ngoài, gọi Thẩm Đình lại, Thẩm Đình vốn định giả điếc, nhưng Thẩm Nhân Kiệt đã kéo cô lại, cười nói: “Sư thầy đã ân cần như thế, cô nên cho ông ấy cơ hội nói chuyện chứ.”

Thẩm Đình trừng mắt nhìn anh, sau đó cô nghe vị sư già ôn tồn nói: “Ta thấy thí chủ trán rộng tai dáy, là người có duyên với Phật môn. Nữ thí chủ, cô có thể tiếp xúc nhiền hơn với Phật pháp, ở đây ta có một cuốn Kim Cang kinh, có thể cho nữ thí chủ mượn đọc trước.”

Lại có việc như thế? Thẩm Đình và Thẩm Nhân Kiệt đều không ngờ đến việc này, Thẩm Đình vô cùng kinh ngạc, phải chăng vị hòa thượng này đã chấm cô, muốn cô cạo đầu làm ni cô? Xem ra không chỉ có thầy bói, mà cả hòa thượng cũng thấy tướng cô tốt! Thẩm Đình đang bối rối chưa biết trả lời thế nào, Thẩm Nhân Kiệt đứng vòng tay trước ngực, trông có vẻ đối địch, lạnh lùng đáp: “Bạch thầy, chắc thầy nhìn nhầm rồi, cô ấy đến đây không phải để cầu kinh mà là để cầu duyên.”

Thẩm Đình lấy cùi chỏ huých mạnh anh một cái, Thẩm Nhân Kiệt đau khuỵu cả người xuống. Vị hòa thượng lại thương hại nhìn Thẩm Nhân Kiệt. Thẩm Đình mới trịnh trọng, sâu sắc và áy náy nói với ông: “Bạch thầy, con xin lỗi, con ngộ tính không đủ, con còn lưu luyến hồng trần, con tội nghiệt nặng nề, con không muốn xuất gia, chỉ muốn xuất giá thôi.”

Hòa thượng nghe cô nói xong cũng chưng hửng, rồi cũng trịnh trọng và sâu sắc trả lời cô: “Nữ thí chủ, cô hiểu lầm rồi, ta không bảo cô xuất gia, ta chỉ thấy thí chủ có thể đọc thêm một số kinh Phật, có lợi cho việc tu dưỡng tâm tính, về lâu về dài, sẽ có ích cho thí chủ rất nhiều, sẽ giúp thay đổi cuộc đời thí chủ.”

Đến đây Thẩm Đình mới hiểu hành động lỗ mãng ban nãy của cô đã khiến cho đệ tử Phật môn không ưng mắt, cho nên vị sư phụ này mới đặc cách đến chỉ dạy cô cách tiết chế tính tình. Đáng tiếc là sư phụ không nghe thấy anh ta cay nghiệt đến mức nào, song tính khí chẳng ra sao của cô cũng đã đủ kinh động Phật môn, chung quy lại là một việc rất mất mặt. Thẩm Đình bất giác đỏ mặt: “Cảm ơn sư phụ, con hiểu rồi.” Cô vội vàng từ biệt vị cao tăng đắc đạo, một mạch đi thẳng.

Sau đó lại nghe thấy tiếng hòa thượng gọi cô: “Nữ thí chủ, còn cuốn kinh thư cô chưa lấy đi này. Nữ thí chủ…”

Màn vừa rồi, cho dù đến mười năm sau nghĩ lại chắc chắn Thẩm Nhân Kiệt cũng vẫn không nhịn được cười. Mỗi giây phút ở bên cô đều luôn đầy ắp thú vị, hồi tưởng lại quả thực không hề thấy chút cô đơn: “Phật môn cũng quản nhiều chuyện thật đấy.” Tâm trạng làm thay đổi thế giới, ngọn núi vốn nhàn tẻ cũng trở nên thật yêu kiều.

Thẩm Đình thấy anh cứ cười cười thì càng bực bội: “Tại cậu cả đấy! Đừng cười nữa. Nếu muốn cười thì cười lớn lên, đừng có kiểu cười mỉm chi như thế, nhìn là thấy khó chịu.”

“Thế cô nhìn ai thì thấy dễ chịu?” Thẩm Nhân Kiệt vờ hỏi vu vơ.

Thẩm Đình suy nghĩ một lát: “Điều này chính tôi cũng muốn biết.” Sau đó cô khinh khỉnh nhìn anh: “Chung quanh toàn là loại cực phẩm các cậu, cười về chỉ chuốc khổ vào thân, chẳng trách tôi mãi vẫn không lấy được chồng.”

Thẩm Nhân Kiệt bèn hỏi: “Thế cô đã bao giờ nghĩ xem mình muốn tìm người như thế nào chưa?”

Thẩm Đình suy nghĩ rất lâu rồi bối rối trả lời: “Vậy nếu như tôi nói với câu, tôi tuy sắp ba mươi tuổi rồi nhưng kỳ thực vẫn chưa biết mình nên tìm người đàn ông như thế nào, cậu có coi thường tôi không?” Cô quay sang nhìn Thẩm Nhân Kiệt, anh lắc đầu nói rất nghiêm túc: “Không hề.”

Thẩm Đình tự cười mình: “Tôi lúc nào cũng rêu rao phải câu một anh xã rùa vàng. Kỳ thực bản thân tôi hiểu rõ, với tính cách và khả năng giao tế của mình, tôi sẽ không tài nào thích ứng được với những mối quan hệ và vô vàn quy tắc phức tạp ở nơi nhà cao cửa rộng, việc đó cần quá nhiều ân nhẫn và khoan dung. Có vào được thì cũng chẳng quá đôi ba năm là tôi sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi nhà thôi. Nhưng nếu bảo tôi cưới một nhân viên bình tường, đồng cam cộng khổ với anh ta thì tôi cũng không cam tâm, tôi không yêu anh ta thì tại sao phải cùng anh ta hứng chịu sóng gió, cùng anh ta nai lưng ra trả nợ mua nhà? Người ích kỉ như tôi thà một thân một mình ở nhà thuê. Vì vậy tôi không lấy được chồng cũng chẳng thể trách ai. Chỉ tự trách mình kém cỏi mà cứ thích trèo cao.”

Rất nhiều việc trên đời như lấy chồng giàu, trúng số… cũng giống như phim người lớn vậy, người xem thì thấy rất thích thú, người làm chưa hẳn đã thấy vậy.

Thẩm Nhân Kiệt nhìn cô, trầm giọng nói: “Tôi biết cô nói lời nào là thật lời nào là giả, cô luôn thích nói những lời không thật với lòng mình, nếu cô thực sự là loại người đó thì cô sẽ giữ kín những lời đó trong lòng mình chứ không bao giờ nói ra như vậy.”

Nghe anh nói như vậy, chính Thẩm Đình lại cảm thấy bất ngờ, vừa định nói thì điện thoại rung lên, cô nghe tiếng nói ở đầu bên kia, cười nói: “Hoàng Khải Nam, có việc gì thế?”

Nghe thấy cái tên này, nét mặt Thẩm Nhân Kiệt lại trở nên không chút cảm xúc.

“Đúng thế, Cao Hiểu Vi b