Old school Swatch Watches
Ly Hôn Vui Vẻ

Ly Hôn Vui Vẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322521

Bình chọn: 8.00/10/252 lượt.

gần xe nhất, cho nên người khác cũng có thể sử dụng chứ!"

"Tôi cần! Tôi tuyệt đối cần hơn so với anh!" Hà Phồn Ngọc lùi một bước, tràn đầy địch ý nhìn anh ta, "Tôi đang đi xem mắt với người khác, nên tôi phải chuẩn bị trước đường thoát thân cho chính mình.”

"Thật vậy sao? Chẳng lẽ cô cho rằng cả thế giới cũng chỉ có mình cô xem mắt chắc?" Giang Tử Lâm hừ nhẹ một tiếng. Thật không hiểu làm sao anh có thể rung động trước một người con gái như thế này. . . . . .

Xem mắt? Anh ngạc nhiên rồi nhìn lên số tầng trên thang máy, bây giờ thang máy đang dừng tại một nơi, một đoàn cá ngừ chạy ngang qua đầu anh.

Hà Phồn Ngọc quan sát nét mặt và động tác của anh ta lập tức hiểu ra vấn đề, cô mở tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở đến mức thật to nhưng chưa từng được mở ra như vậy, anh ta cũng lên tầng 14 giống cô? Cũng đi xem mắt giống cô?

Trời ạ, tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như thế này cơ chứ? "Anh đừng nói với tôi là anh họ Giang!"

Một đống người lạ chợt chen lấn đi vào bên trong thang máy, khiến cho cô bị đẩy tới một góc, Giang Tử Lâm thì vội vàng giúp mọi người nhấn nút thang máy.

Anh buồn buồn nói "Giang Tử Lâm.".

Trong thang máy chật chội, một âm thanh ai oán bỗng ngân lên, “Hà Phồn Ngọc."

"Xin giúp đỡ nhiều.”

Lúc này là giờ cao điểm khi mọi người đều bắt đầu tan việc về nhà, trên đường cái rộng lớn đâu đâu cũng nhìn thấy xe cộ tấp tập đi lại, Hà Phồn Ngọc đang ngồi trong xe của mình, nhưng lòng cô thì lại như lửa đốt, liên tục nhìn về phía trước.

Ai! Đáng lẽ ra cô nên chọn đi tàu điện ngầm cho chắc nếu sớm biệt gặp phải tình trạng như thế này, giờ thì phải biết làm sao đây hả?

Cô lo lắng nhìn mặt đồng hồ, bảy rưỡi, cuộc hẹn với Giang Tử Lâm bắt đầu lúc 7 giờ, lần trước đi hẹn hò anh ấy chỉ trễ có 5 phút mà cô đã kêu toáng loạn hết cả buổi trời, hôm nay cô lại trễ đến nửa tiếng đồng hồ, nhất định tên kia sẽ chửi cô gấp trăm ngàn lần hơn hôm trước!

Cô bĩu môi, nhìn đèn trên trụ giao thông bên cạnh làn đường đang chuyển từ xanh sang đỏ, cô thở dài, thôi thì lợi dụng thời gian này cô trang điểm lại một chút cho đẹp.

Tiện tay cầm cây trâm búi lên mái tóc xoăn đang thả ở lưng, thời tiết hôm nay rất là nóng, dù cô không thích mái tóc xoăn này nhưng cũng phải để lại, nếu không phải Giang Tử Lâm đã từng nói anh thích mái tóc dài như thế này thì bây giờ, có lẽ cô đã cắt nó từ lâu rồi.

Mà đợi chút, nhưng có liên quan gì đế anh ấy chứ? Chỉ là cô thấy để như thế này cũng không có vấn đề gì. . . . . . Đúng thế! Gặp lúc tâm tình cô không có chút phiền muộn nào nên mới không cắt nó đi mà thôi.

Chuyện gặp mặt hôm trước đúng là có chút xui xẻo với cô thật, lúc lên đến tầng 14 thì trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, hai người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau, rồi trong vô thức mà bật cười thành tiếng.

Anh không nhịn được mà nói "Hi vọng bây giờ cô đừng nghĩ đến việc trốn đi đấy nhé.", rồi vươn tay mời cô.

"Lời này anh nên để tôi nói chứ nhỉ?" Hà Phồn Ngọc cười tươi rói, không khách khí mà choàng tay mình vào tay anh, hai người bọn họn dắt tay nhau cùng đi vào phòng.

Giang Tử Lâm chính là con trai của công ty họ Giang, là người nối nghiệp trong tương lai sau này, bọn họ đã vô tình mà gặp nhau ở bãi đậu xe, thật sự thì lúc ban đầu đối với đối phương không có ấn tượng gì nhiều; nhưng khi nhìn hai người khoát tay nhau cùng xuất hiện ở cửa phòng, gia trưởng hai bên nhìn thấy chuyện lạ đời như vậy đã phải vừa mừng lại vừa khóc, sắp đặt bọn họ nên thường xuyên gặp gỡ nhau hơn nhưng một trong hai người cũng không ai từ chối lời đề nghị của người lớn.

Nhưng mà, cô biết cô rất ghét mấy chuyện như thế này, cho nên vẫn nhắc lại một lần nữa cho Giang Tử Lâm nghe, nếu không phải là vì bà nội cô uy hiếp trắng trợn với cô, không thì cô cũng không muốn tiếp tục mối quan hệ như thế này.

Kinh điển hơn là Giang Tử Lâm cũng nói y như thế, nếu không phải là vì mẹ anh nổi giận với anh hôm trước, anh cũng không có hứng thú với việc kiếm bạn gái rồi lập gia thất, còn cái chuyện kết thân hai bên công ty nữa, anh cũng cực kỳ ghét cay chuyện này.

Anh ta có lầm hay không vậy, dáng người của Hà Phồn Ngọc cô cũng không đến nỗi nào, tên kia chẳng biết cách nhìn người! Cô nhìn vào gương chiếu hậu, âm thầm lầu bầu.

Bọn họ chỉ hẹn một lần một tuần, công việc của bọn họ đều bận như nhau, nếu dành ra được một ngày rãnh rỗi trong bảng kế hoạch làm việc hiên nay thì họ đã vui lên tận chín tầng mây.

Lần đầu tiên hẹn hò, hai người bọn họ đến bờ biển ngắm cảnh mặt trời mọc, kết quả không ai ngờ tới là bọn họ lại có thể nằm trên cát ngủ say như chết, sau khi tỉnh dậy lại cười không ngừng, nhưng được cái Giang Tử Lâm vẫn rất hào phóng đãi cô ăn điểm tâm sáng; lần thứ hai hẹn hò bọn họ giao ước với nhau sẽ cố gắng thật tỉnh táo, rồi đi xem phim chiếu rạp, sau đó đi ăn ở MacDonald, bàn về bộ phim lúc nãy mới xem đến hết buổi hẹn hò.

Lần thứ ba bọn họ hẹn nhau đi xem kịch, từng tình huống kịch trên kia đều khiến bọn họ ôm bụng cười, lúc đi về bọn họ cũng nói chuyện liên quan đến kịch, rồi sau đó tìm một quán PUB (quán rượu) uống một