
khiến cho những người muốn
theo đuổi anh chùn bước.
Có thể nói, Tiêu Mộc chính là cái loại
“Tiểu Liên Hoa” như lời của Chu Đôn Di nói, chỉ có thể đứng nhìn từ xa
chứ không thể xem thường.(*)
Người qua đường đã rời đi.
Đỉnh Phong đột nhiên cảm thấy, tình huống lúc này mà cô còn có tâm tình để thưởng thức mỹ nam, thật sự là tội không thể tha.
Lý Gia Nhạc kéo tay của Đỉnh Phong, ánh mắt lại liếc về phía Tiêu Mộc,
cười tươi như hoa nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm chủ thầu nói chuyện.”
Đúng lúc này, Tiêu Mộc lại không nhanh không chậm mở miệng, mắt phượng khép
hờ, “Trước hết là nên giải quyết sạch sẽ vết sơn trên người, để sơn bám
vào lâu sẽ rất khó tẩy được.”
Lý Gia Nhạc “A” lên một tiếng, tự gõ vào đầu mình, “Coi mình này, thật ngu ngốc.”
Nói xong, Lý Gia Nhạc giúp cô lau sạch sơn trên người, mà Tiêu Mộc cũng đã biến mất ở trong tầm nhìn của Đỉnh Phong.
Những chuyện sau đó, Đỉnh Phong đã không còn có thể nhớ rõ, cô chỉ nhớ lúc
mình trở về nhà, Dương Đán nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, khuôn mặt
vốn dĩ thanh tú liền trở nên trắng bệch, bước một bước dài đến bên cạnh
cô, xót xa hỏi: “Đỉnh Phong, nói cho baba biết, có phải là con bị lăng
nhục rồi đúng không!!!!!!!!!Baba sẽ báo thù cho con!!!!!!!!!!”
Đỉnh Phong không nói gì, “Ba, con chỉ là bị sơn đổ vào người thôi.”
Dương Đán không tin, vẫn kích động như cũ nói: “Đỉnh Phong, ba biết, ba hiểu
mà, giờ phút này tâm tình của con nhất định là không dễ chịu, đừng sợ,
đến đây, để cho ba ôm con vào lòng, ba sẽ cho con sự ấm áp, ngày mai
chúng ta sẽ đi báo cảnh sát, ba nhất định sẽ không để cho tên hỗn đản đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Đáp lại Dương Đán là một quả đấm của Đỉnh Phong.
“Ba, con cảm thấy ba cần được yên tĩnh một chút.”
……………..
Cũng từ cái lần đó về sau, Đỉnh Phong bắt đầu để ý đến Tiêu Mộc, cô biết,
sau mỗi giờ học, Tiêu Mộc thích nhất là chơi bóng rổ, cô biết Tiêu Mộc
thích uống trà xanh, cô cũng biết gia cảnh nhà Tiêu Mộc khiến cho rất
nhiều người ao ước không thôi.
Tiêu Mộc giống như là một tia sáng rọi vào trong mắt cô, anh xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cuộc sống
của cô, chỉ là, đương sự lại không hề có chút cảm động nào.
Hôm
nay cô chạm mặt anh, cũng không phải là ngoài ý muốn, mỗi ngày cô đều cố ý đi qua cái ngã tư này để chờ anh, nhìn thấy anh xuất hiện thì sẽ lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Chỉ là, cô không ngờ tới, hôm nay Tiêu Mộc lại đi học sớm hơn bình thường.
Đến trường học, cô cũng không hề chào tạm biệt với Tiêu Mộc, nhanh như chớp chạy một mạch lên lớp mười lăm.
Trong lớp học vẫn chưa có nhiều người, Lý Gia Nhạc ngồi cùng bàn với cô thì
lại đang hưởng thụ bữa sáng của chính mình, nhìn thấy Đỉnh Phong vào
lớp, Lý Gia Nhạc đem sữa đậu nành và túi quẩy lớn đưa cho cô, trong mắt
có vài phần ranh mãnh, “Long Đào đưa cho cậu này.”
Đỉnh Phong
tiện tay, ném những thứ kia vào thùng rác, trong đôi mắt to tròn có chút tức giận, nhìn chằm chằm vào Gia Nhạc nói: “Lý! Gia! Nhạc! Cậu là cố ý
muốn xem kịch hay có phải không? Đồ của Long Đào hoa tuyệt thế gì gì đó, cậu cũng dám nhận nữa à?”
Lý Gia Nhạc cười hô hô: “Đỉnh Phong, không phải tớ đã nói, Long Đào rất tốt đó sao?”
Đỉnh Phong trừng mắt: “Tốt cái em gái cậu, anh ta viết thư tình cho tớ, cậu cũng không phải là chưa đọc qua.”
Nói đến chuyện này, Lý Gia Nhạc cười càng thêm vui vẻ, “Đúng đúng, Long Đào thật TMD rất có tài, cái câu kia viết như thế nào nhỉ. . . . . .Nghĩ
tới lại thấy buồn cười, haha, anh ta nói anh ta trúng một loại độc dược
tên là mặt tròn, không có thuốc nào có thể cứu chữa được.”
Đỉnh
Phong đen mặt, nguyền rủa nói: “Gia Nhạc, cậu mà còn nhắc đến anh ta một lần nữa, tớ sẽ khiến cho ngực cậu nhỏ thành cup A.”
Gia Nhạc lập tức lấy tay che ngực, nhe răng trợn mắt nói: “Đỉnh Phong, cậu là đồ phụ nữ độc ác, cậu biết rõ ràng tớ là cup A, vậy mà còn nói ra được.”
Đỉnh Phong khoát khoát tay, trên khuôn mặt tròn trịa có một chút bất đắc dĩ, “Đừng có khoa trương lên như vậy, tớ đang muốn nói chuyện nghiêm túc
với cậu.”
“Nói đi, chị đây đang nghe.” Lý Gia Nhạc cầm ly Coca trên bàn, cắm ống hút vào, nâng mắt nhìn Đỉnh Phong.
Đỉnh Phong hơi nhíu mày nói: “Tớ vừa mới gặp Tiêu Mộc, đã vậy, tớ còn tự làm mất mặt mình, trước mặt anh ấy, tớ đá vào ô tô, giẫm phải ống quần, bây giờ hình tượng của tớ trong lòng anh ấy chắc càng ngày càng thối nát
rồi.”
Lý Gia Nhạc chống cằm, cắn cắn ống hút, nhìn cô nửa ngày mới hỏi: “Đỉnh Phong, cậu thích Tiêu Mộc à?”
Suy nghĩ của Đỉnh Phong liền trở nên hỗn loạn.
Thích sao. . . . . . . . .
Trước năm mười ba tuổi, cô và Dương Đán sống ở bên Mỹ, những người đàn ông ở
bên đó có ngũ quan góc cạnh rất rõ ràng, , thân thể to lớn, sức quyến rũ khôn cùng, đều là những soái ca cường tráng, nhưng tất cả đều không thể khiến cho cô có cái cảm giác này.
Cô nghĩ, chắc là mình đã thích Tiêu Mộc, thích cái dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng của anh.
Đỉnh Phong kiên định gật đầu với Gia Nhạc, đôi mắt trong veo lóe lên tia
sáng xinh đẹp, “Gia Nhạc, hình như là tớ thích Tiêu Mộc rồi.”
Lý
Gia Nhạc sửng sốt một giây, lại đột