Má Nó Dương Điên Phong

Má Nó Dương Điên Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322245

Bình chọn: 9.5.00/10/224 lượt.

cậu cảm thấy như vậy thì tớ tặng anh ta cho cậu đấy.”

Lý Gia Nhạc lắc đầu nói: “Loại mặt hàng cực phẩm như anh ta thì tớ đây

không có phúc mà hưởng đâu.” Nói xong cô còn cố tình bĩu môi, trong đôi

mắt hiện lên một tia gian xảo, “Đến rồi kìa, cậu tự cầu phúc đi.”

Đỉnh Phong nhướn mi, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nhìn về nam sinh đang chậm rãi đi về phía mình.

Nói thật ra, Long Đào không xấu, vóc dáng trung bình, cũng không đến mức

cực kỳ bi thảm, có lúc đứng nói chuyện với nữ sinh khác thì sẽ đỏ mặt,

nhưng cái loại người hay ngượng ngùng như thế này lại đứng trước mặt mọi người thổ lộ với cô, nếu như bình thường, người con gái nào gặp phải

tình huống như vậy đều sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng biểu hiện

của Long Đào lại làm cho người ta cảm thấy phát điên.

Cô vĩnh

viễn sẽ không bao giờ quên được, Long Đào dùng ánh mắt thâm tình nhìn

chằm chằm vào mình, cầm bức thư tình đọc từng câu từng chữ: “Kể từ ngày

hôm đó, tôi gặp được cậu. . . . .khuôn mặt tròn của cậu đã khắc sâu vào

trong tâm trí tôi. . . . . . “

“Tôi đã trúng phải một loại độc có tên là mặt tròn, không có cách nào có thể cứu chữa, nhưng tôi xin cam tâm tình nguyện!”

“Dương Đỉnh Phong! Tôi thích cậu.”

…………….

Từ khoảnh khắc đó Đỉnh Phong đã hiểu rõ, nếu như sau này đàn ông trên trái đất có chết hết, chỉ còn sót lại Long Đào, cô sẽ tình nguyện tự sát chứ không thể tưởng tượng đến cái cảnh cùng Long Đào sống đến hết cả cuộc

đời.

…………….

Nhìn thấy Đỉnh Phong không nói gì, Long Đào

đưa mắt, mang theo tình cảm mãnh liệt nhìn về phía cô, ngượng ngùng

cười, nói nhỏ với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, bữa sáng tôi đem đến cho cậu, cậu đã ăn chưa?”

Đỉnh Phong ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh lên, chỉ

vào thùng rác nói: “Long Đào, tôi đã nói, tôi và cậu không có khả năng,

sau này cậu không cần phải mang đồ ăn đến cho tôi nữa.”

Sắc mặt của Long Đào trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lắc đầu nói: “Không! Đây không phải là sự thật! Tôi không tin!”

Đỉnh Phong trả lời: “Đây là sự thật!”

Long Đào lại lắc mạnh đầu, kịch liệt nói: “Không! Tôi không tin, tôi không

tin! Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật!”

Bởi

vì từ nhỏ Đỉnh Phong đã sống ở nước ngoài, cho nên bây giờ cô vẫn còn

chưa ý thức được, hiện tại Long Đào đã rơi vào trạng thái tự huyễn hoặc

bản thân mình, Đỉnh Phong vẫn như cũ tiếp tục cãi tay đôi với cậu ta:

“Tất cả đều là sự thật, sự thật! Long Đào, cậu đừng có cố tình gây sự!”

Long Đào tiếp tục điên cuồng lắc đầu: “Tất cả không phải là sự thật, không

phải! Tôi không tin! Cậu nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật,

không phải là sự thật!”

Đỉnh Phong sửng sốt: “Cậu không sao chứ?”

Lỗ mũi của Long Đào mở ra cực kỳ rộng, gào thét nói: “Cậu nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật!”

Nước miếng phun như mưa khiến Đỉnh Phong sửng sốt lùi lại năm mươi mét.

Lúc Long Đào chuẩn bị gào thét, tiếng chuông rốt cuộc cũng vang lên, lần

đầu tiên trong cuộc đời, Đỉnh Phong cảm thấy đi học là một chuyện vô

cùng tốt đẹp.

Long Đào chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Đỉnh Phong, sau đó lại nhẹ nhàng quay trở về lớp học.

Đỉnh Phong thở dài một hơi, âm thầm mặc niệm mười giây cho chính mình, sau đó trở về bàn học ngồi xuống.

Tiết này là môn tiếng Anh, do lão râu rắn chủ nhiệm lớp mười sáu phụ trách,

Đỉnh Phong không ưa cái người này cho lắm, cô luôn cảm thấy ông ta rất

giả tạo.

Mỗi lần, vì để chứng tỏ trình độ Anh ngữ của mình, ông ta luyến láy âm điệu lên cả bảy tám phần.

Mấy lần Lý Gia Nhạc hỏi cô, lão râu rắn đang nói gì vậy, cổ họng của Đỉnh

Phong nửa ngày cũng không phát ra được một câu, cuối cùng, trước ánh mắt mong chờ của Lý Gia Nhạc, cô im lặng một hồi rồi nói: “Nghe ông ta phát âm tiếng Anh thật sự là khiến cho tớ cảm thấy vô cùng bi ai.”

Chỉ là lần này, lúc lão râu rắn bước vào, ánh mắt của tất cả nữ sinh trong lớp đều trở nên sáng rỡ.

Lý Gia Nhạc nắm chặt tay của Đỉnh Phong, mừng đến nỗi nói cũng không được

rõ ràng: “Mẹ nó! Trai đẹp phía sau lưng lão râu rắn kìa! Đẹp trai quá!

Đỉnh Phong, tớ không hoa mắt đúng không?”

Đỉnh Phong ngơ ngơ ngác ngác, hai hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

Tóm lại, ngoài Đỉnh Phong ra, tất cả mọi người ở đây đều là một biểu hiện thật hưng phấn.

Lão râu rắn nhìn một vòng xung quanh lớp học, nói: “Trật tự!” Nói xong, lão chỉ tay sang chàng trai có khí chất ôn hòa đang đứng bên cạnh: “Đây là

thầy giáo Từ, thời gian này tôi không có ở đây, thầy Từ sẽ thay tôi

hướng dẫn cho các em.”

Vừa dứt lời, lớp học lại nổ oanh.

Ai có thể nghĩ được rằng, cái người con trai mà xem ra tuổi tác cũng chỉ ngang tầm với bọn họ lại là một Thầy giáo dạy thay?

Từ Sinh bước lên trên bục giảng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân, lúc anh

ta cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, khiến cho người khác có cảm

giác ấm áp như gió xuân.

Mái tóc đen được cắt ngắn chỉnh tề, gọn

gàng và sạch sẽ, đôi mắt đào hoa không mang loại khí chất giống như phụ

nữ, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng màu hồng nhạt, từng đường nét đều là một loại độc dược trí mạng. Từ Sinh rất ít khi mặc tây trang, ngà


Old school Swatch Watches