
mà chính là cha của Mã Văn Tài, Mã thái
thú!
Ta nhất thời hoảng hốt, liều mạng muốn đem tay mình rút ra khỏi
tay Mã Văn Tài, tên kia túm thật chặt, ta cảm thấy nếu cố giật không
chừng sẽ rớt một mảng da. Mã Văn Tài mơ hồ cảm thấy ta mở tay hắn ra,
không khỏi hoảng loạn ở trên bàn sờ soạng, trong miệng kêu to: “A Đường, ngươi đừng đi, đừng đi!” Ta gấp đến độ trán ướt mồ hôi, vội vàng chạy
ra khỏi chuồng ngựa, Mã thái thú không ngờ lại sớm phát hiện ra ta, mở
miệng kêu:
“Ngươi, lại đây một chút.” Này, ông ta là gọi ta ư?
Ta bị dọa đến sợ hãi, theo bản năng giấu bàn tay ra sau lưng, nhưng lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng ép sát hai
tay vào hai bên sườn, do dự đi đến chỗ Mã thái thú. Lúc đến gần, ta nghe thấy ông ta nói:
“Ngươi chính là Diệp Hoa Đường?”
Này, ta
nhớ lúc gặp ngài lần đầu tiên đã nói rồi mà, nhanh như vậy ngài đã quên
rồi sao? Bất quá nếu như ngài đã đặt câu hỏi, ta cũng phải trả lời, liền cung kính cúi đầu đáp: “Tại hạ đúng là Diệp Hoa Đường, hân hạnh được
gặp thái thú đại nhân.”
“Diệp hiền chất không cần đa lễ. Ngày xưa ta
và cha ngươi cũng có quen biết, chính là sau khi hắn từ quan, lại chưa
có dịp đến chơi. Không biết dạo này sức khỏe của hắn thế nào? Ta cũng
rất muốn tới Thái Nguyên thăm hắn, chỉ đáng tiếc, công việc bận rộn,
không kiếm đâu ra thời gian rảnh, Diệp hiền chất khi nào về nhà, nhớ
chuyển lời hỏi thăm của lão phu, cũng tạm coi như biểu lộ một chút tâm
ý.”
“Mã đại nhân khách khí rồi.” Ta vội vàng đáp lễ, “Cha ta nếu biết thái thú đại nhân nhớ đến hắn như vậy, trong lòng nhất định cũng sẽ rất vui mừng.”
Mã thái thú mỉm cười, lại nói: “Thấy Diệp hiền chất chiếu cố cho khuyển tử, lão phu cũng rất cảm kích. Bất quả loại tình cảm bạn
bè này, cũng chỉ nên có giới hạn. Khuyển tử còn chưa hiểu chuyện, hiền
chất cũng đừng quá lao lực vì hắn, cứ mặc kệ hắn là tốt rồi.”
Lời này của ông ta ý muốn ta phân rõ giới hạn với Mã Văn Tài sao?
Ta khẽ nhíu mày, trên mặt rất nhanh lại tươi cười, chắp tay nói: “Mã đại
nhân khách khí rồi, tiểu sinh chỉ làm việc theo tấm lòng của bản thân mà thôi.” Thấy Mã thái thú ánh mắt nhìn về phía Mã Văn Tài, ta biết hắn
muốn đi xem con, liền xin cáo lui. Khi đã đi xa xa, ta quay đầu lại nhìn thấy Mã thái thú cởi áo choàng ra, phủ lên trên người Mã Văn Tài.
Có lẽ…Thật ra hắn cũng rất quan tâm đến Mã Văn Tài…Ngay cả lúc trước, chỉ
vì nghe tin con trai hắn bị thương, cũng vội vội vàng vàng chạy đến
trường.
Thời điểm trở về phòng, ta gặp Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài,
hai người bọn họ đang dùng tay đẩy xe về hướng của ta. Lương Sơn Bá vừa
nhìn thấy ta, liền nói: “Diệp huynh, Văn Tài huynh sao rồi, hắn có khá
hơn không?”
“Hắn sốt cao rất nghiêm trọng.” Ta lắc đầu. Lương Sơn Bá nghe xong thì thở dài.
“Ta vừa rồi đi tìm Mã thái thú, nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu đi
thăm con mình, ta nghĩ cứ để Văn Tài huynh nằm ở đó không phải là biện
pháp hay, nên bảo Anh Đài cùng đẩy xe lại đây, chúng ta mau đi hắn đi y
xá đi.”
“Ai, các ngươi chờ chút, Mã thái thú, hắn…”
Ta nói một
nửa, liền ngậm miệng không nói nữa, thấy Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài
đều quay đầu nhìn ta, không khỏi lại nói: “Không, không có gì, các ngươi đến đúng lúc lắm. Chúng ta mau qua đó đi.”
Quả nhiên, khi chúng ta
đến chuồng ngựa, Mã thái thú đã không còn ở đó. Lương Chúc hai người đều nhìn thấy áo choàng trên người Mã Văn Tài, lại ăn ý coi như không thấy, không hề đề cập đến chuyện này. Chúng ta rất nhanh liền đưa Mã Văn Tài
đến y xá, sau khi Vương Lan cô nương cho hắn uống một ít thuốc hạ sốt
xong, ta định đưa hắn về phòng ngủ, ai ngờ Vương Lan lại gọi ta lại, nói là có chuyện riêng muốn nói.
Ta không còn cách nào khác, đành nhờ
Lương Sơn Bá đưa Mã Văn Tài trở về trước. Lương Sơn Bá vỗ ngực tỏ vẻ hắn nhất định sẽ tận tâm mà làm, ta biết hắn là người trung hậu thành thật, nói lời sẽ giữ lời, nên cũng yên lòng, đem mọi chuyện giao cho hắn.
Mãi đến sau khi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đều rời khỏi đây, Vương Lan mới ngượng ngùng nói với ta:
“Diệp công tử, loại bệnh lần trước ngươi hỏi ta, ta đã tìm thấy trong sách
thuốc. Nhưng thật sự rất xin lỗi, ta không thể tìm được cách chữa, bất
quá nếu ngươi muốn nghe, thì ta thật ra cũng có thể cho ngươi một ít
phương thuốc, có khả năng tạm thời kéo dài cuộc sống. Nhưng vị bằng hữu
kia của ngươi, bệnh tình thực sự rất nghiêm trọng, ta khuyên ngươi nên
nói thật với hắn, nếu muốn sống lâu thêm vài năm, thì cố gắng kiêng
rượu, bình thường cũng đừng sống quá phóng túng, cũng không thể làm việc quá mức mệt nhọc…”
Ta nghe xong lời của nàng, mặt đần thối, mở mịt
cầm lấy thuốc mà Vương Lan đưa cho, trong đầu vừa kinh ngạc vừa khó
hiểu. Ta chưa từng bao giờ tìm nàng hỏi về bệnh gì a, chẳng lẽ là ca ca? Nhưng mà vô duyên vô cớ, ca ca vì sao lại đi tìm Vương Lan cô nương hỏi về chứng bệnh này, lại là bệnh nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ hắn.
Trong lòng ta phát lạnh, vội vàng chạy đến phòng của thư đồng tìm Mộc Cận.
Lúc này, nàng đang ở trong sân phơi sách vở của ta, thấy ta không khỏi
cao hứng chạy đến, rút khăn