Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325700

Bình chọn: 8.5.00/10/570 lượt.

tìm biện pháp, được không?”

“Còn có biện pháp nào nữa.”

Chúc Anh Đài mím môi, quay đầu nhìn hắn một cái, lại nói: “Bỏ tiền ra

chuộc người, là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp nhanh nhất, gọn

gàng dứt khoát.”

“Cái đó, cái đó cần hai mươi lượng vàng! Ngươi nói xem…” Mẹ của Cốc Tâm Liên vừa sầu não mở miệng, đã bị ta cắt ngang.

“Đại nương, ngươi đừng gấp, tiền chuộc này tính cho ta, Diệp Hoa Đường ta

cam đoan với người, nhất định sẽ đưa Tâm Liên cô nương an toàn trở về

trường.”

“Diệp, Diệp công tử, ta…ta dập đầu cảm ơn ngươi!” Cốc đại

nương nước mắt rơi như mưa, định quỳ xuống dập đầu với ta. Ta vội vàng

ngăn nàng lại, thực lòng nói:

“Đại nương, người đừng như vậy, đừng

nói gì cả. Người và Tâm Liên cô nương đã từng cứu mạng ta, ta còn đang

lo không biết lấy gì để báo đáp. Hôm nay chuyện này xảy ra, liền hãy cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ cứu Tâm Liên cô nương trở về.” “Ta cũng sẽ giúp đỡ.” Lương Sơn Bá ở bên cạnh nói một câu. Tuân Cự Bá và Chúc Anh Đài thì không nói gì. Ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa, rút túi gấm đeo bên hông ra, nhìn thấy bên trong vừa vặn có đủ hai mươi

lượng vàng, liền đưa cả cho Lương Sơn Bá, lại nhìn thoáng qua Tuân Cự

Bá, có chút ngượng ngùng nói:

“Cái kia, Sơn Bá huynh, Tuân huynh, ta có thể cầu xin các ngươi giúp đỡ, mang tiền đến Chẩm Hà lầu chuộc người được không?”

“Được chứ.” Lương Sơn Bá không nói hai lời liền đưa tay nhận túi gấm. Tuân Cự Bá lại có chút không vui, nhíu mày nói:

“Này, ta nói nha Diệp Hoa Đường, sao bây giờ có chuyện thì mới nhớ đến chúng

ta. Sao ngươi không bảo Văn Tài huynh đi lầu xanh giúp ngươi chuộc người a?”

Bởi vì lần đó ở trên giảng đường ta tức giận vì hắn chỉ lo nói

hộ cho Lương Sơn Bá, nên mới mắng hắn một câu “Câm miệng”, kết quả là

người này bắt đầu dỗi ta, cho đến giờ nhìn thấy ta cứ cau cau có có.

“Đúng vậy, ngươi trước kia ở Thái Nguyên không phải là rất quen với chốn ong

bướm lả lơi này sao? Không chừng cũng là khách quen của Chẩm Hà lầu, sao không tự mình đi, mà lại bảo Sơn Bá đi?” Chúc Anh Đài cũng không chút

khách khí chọc thêm một phát. Nàng quá nặng lời, lúc ấy sắc mặt ta lập

tức thay đổi, Lương Sơn Bá lại vội hòa giải, tỏ vẻ hắn là tự nguyện đi,

hơn nữa thỉnh cầu Tuân Cự Bá đi cùng hắn. Tuân Cự Bá dùng sức hừ một

tiếng, lớn tiếng nói hắn là vì Lương Sơn Bá và Tâm Liên cô nương nên mới bằng lòng giúp, tuyệt đối không phải vì cái tên Diệp Hoa Đường hai mặt

này!

Thôi, ai quan tâm ngươi là vì ai, tóm lại chịu đi là tốt rồi.

Tuân Cự Bá cơ trí lanh lợi, có hắn giúp đỡ, sẽ tốt hơn để con mọt sách

Lương Sơn Bá này tự đi. Về phần Mã Văn Tài, đừng nói hắn bây giờ còn

đang ốm, cũng không biết đang ở đâu, cứ cho hắn còn khỏe mạnh ở đây, ta

cũng không dám nhờ hắn đi chuộc người, trời mới biết được tên kia sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa hắn cũng không thích Cốc Tâm Liên, lúc nào cũng

nói loại người như nàng nên tiếp tục về nhà bắt cá thì hơn, cho nên ta

cảm thấy nếu hắn mà biết việc này, thờ ơ cũng là quá tốt rồi, còn nếu

không, cũng chỉ sợ hắn lại lén phá hỏng tất cả.

Tuân Cự Bá cũng không chì chiết thêm, vội vàng cùng Lương Sơn Bá trở về phòng thay quần áo.

Bọn họ muốn đi tới lầu xanh, tất nhiên không thể mặc đồng phục học sinh, mà phải một bộ quần áo bình thường.

Mắt thường cũng có thể nhìn

thấy, Chúc Anh Đài đối với việc ta nhờ Lương Sơn Bá đi Chẩm Hà lầu rất

không vui, lúc hai người kia đi rồi nàng cũng không thèm chào ta một

tiếng, vung tay áo nghênh ngang rời đi. Đúng vậy, Tâm Liên cô nương có

ân cứu mạng ta, ta cũng muốn tự mình cứu nàng, nhưng mà dù sao ta cũng

là con gái, làm sao có thể tùy tiện ra vào cái nơi đó? Lần trước là vì

phải đi cùng ca ca và Vương Huy Chi, lần này vô duyên vô cớ, ta cũng

không nhất định phải đi, những cái khác không nói, nếu vạn nhất bị Mã

Văn Tài phát hiện, vậy phải làm sao bây giờ!

Cũng may Lương Sơn Bá đã biết thân phận của ta, nguyện ý giúp ta, bằng không lúc này thật sự ta

không biết phải trốn tránh thế nào.

Nhưng mặc dù là có vàng, Tâm Liên cô nương vẫn không thể trở về. Lúc quay lại, Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá mang theo túi gấm, mặt xám như tro nói cho chúng ta biết, có vàng vẫn

không thể chuộc Tâm Liên cô nương.

Lương Sơn Bá thở dài, đem túi gấm trả lại cho ta.

“Tú bà nói, hai mươi lượng vàng chính là tiền bán mình của Tâm Liên cô nương, cho nên không chuộc được.”

“Nếu ta trả năm mươi hai?” Ta do dự một chút, khẽ cắn môi, nói, “Nếu không

ta trả tám mươi hai, mặc kệ thế nào, nhất định phải đem Tâm Liên cô

nương chuộc về!”

Tám mươi hai lạng vàng đã là cố gắng hết sức của ta. Ngay cả hoa khôi cũng không thể bán được cao hơn giá này, như vậy Chẩm

Hà lầu hẳn sẽ thả người rồi.

Lương Sơn Bá lắc đầu: “Tú bà nói, một cô nương có thể kiếm ra rất nhiều tiền, chính là cây hái ra tiền. Theo

cách nói của bà ấy, đừng nói là hai mươi lượng vàng, dù có cả nghìn

lượng vàng, cũng không chuộc được Tâm Liên cô nương đâu.”

“Vậy phải

làm thế nào?” Chúc Anh Đài vội la lên, ta tức giận đến cắn môi, hung

hăng đập bàn nói: “Nàng nếu không thả người, ta liền đi đốt


Teya Salat