
Sơn Bá trên mép dán thêm râu, trong tay cầm hai bản khế ước bán mình, nói. Ai ngờ,
tú bà kia lại lắc đầu, cười lạnh một tiếng. “A, hai vị, các ngươi nói như vậy là không ổn. Hai vị cô nương này tuy
xinh đẹp, nhưng lại cao quý như vậy, chỉ cần nhìn cũng biết là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý. Thế mà lại không khóc lóc gì khi bị hai người
đưa đến nơi này, chắc chắn là các người có âm mưu gì đây?”
Tú bà vẻ mặt soi mói, nhìn chằm chằm ta và Chúc Anh Đài. Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá liếc nhau một cái, sau đó tiến lên một từng, nghiêm trang nói:
“À, là như vậy. Hai vị cô nương này, từ nhỏ đã muốn được làm kĩ nữ, thế nên cô ấy không khóc lóc gì, chẳng lẽ lại có vấn đề gì sao? Huống hồ ngươi
vốn chỉ cần một cô nương, chúng ta lần này xem như đưa đến hai người, để cho ngươi chọn, ngươi còn đa nghi?”
“Tuân Cự Bá!” Chúc Anh Đài tức
giận kêu tên hắn. Ta đối với tính tình của Tuân Cự Bá đã sớm quen thuộc, lúc này lạnh nhạt không có chút phản ứng nào. Tú bà vẫn nhíu mày như
trước, lắc đầu nói: “Trông các cô có vẻ rất đẹp, nhưng mà làm nghề này
mà cô có thái độ như thế thì chưa chắc cô đã có thể trở thành cây hái ra tiền đâu? Trông các cô lạnh lùng như vậy, ta sợ rằng đàn ông sẽ không
có cảm giác gì với các cô đâu. Nếu không hai người sao không giữ các cô
đó lại mà lại mang đến đây bán?”
“Rốt cục bà muốn thế nào mới chịu
đồng ý?” Ta nghe những lời của tú bà, liền hiểu là muốn ép giá, liền
nhịn không được cắt ngang lời của nàng.
“Cái đó phải xem các ngươi
biểu hiện thế nào. Chỉ cần tất cả đàn ông ở đây thích là được, bọn họ
thích ai, ta liền giữ người đó, lúc đó các ngươi có yêu cầu gì ta cũng
sẽ đồng ý, không cần nhiều lời vô nghĩa.”
Ý bà ta là muốn chúng ta biểu diễn tài nghệ sao?
Ta quay đầu nhìn Chúc Anh Đài, nàng cũng nhìn ta, thấp giọng hỏi: “Diệp Hoa Đường, ngươi biết đánh đàn không?”
“Buổi học đánh đàn ngươi cũng không phải chưa nghe thấy tiếng đàn quỷ khóc
thần sầu của ta a…” Từ đó về sau, mỗi lần học đánh đàn đều là Mã Văn Tài đàn hết, một phần cũng là vì Trần phu tử vừa thấy ta chạm vào đàn liền
run rẩy cả người.
Chúc Anh Đài hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này,
do dự một chút, lại dò hỏi: “Nếu không ta đánh đàn, ngươi khiêu vũ, được không? Bất quá, ngươi biết khiêu vũ sao…”
Kỳ thực lúc ta còn rất nhỏ đã từng học múa balê, nhưng mà nhiều năm không luyện tập cũng đã sớm
quên sạch. Cho dù còn nhớ, thì dưới hoàn cảnh này cũng không thích hợp
nhảy cái đó, ta nghĩ nghĩ, nói cho nàng: “Ta sẽ múa kiếm.”
“Múa kiếm?” Chúc Anh Đài sửng sốt, hiển nhiên có chút không dám tin, “Ngươi ở đây biểu diễn tài nghệ, là muốn múa kiếm?”
“Ngươi yên tâm đi.” Ta nhàn nhạt cười nói, “Cái này không phải là cầm kiếm
chém giết, chẳng qua trong vũ đạo phải có kiếm làm nền thôi.” Múa kiếm
là vũ đạo thời Đường Tống soạn ra, cũng khó trách Chúc Anh Đài không
biết. Lúc đầu, múa kiếm là dành cho nam, cho nên rất mạnh mẽ nam tính,
sau lại dần dần phát triển thêm cả điệu múa kiếm cho nữ, vừa thanh lịch
vừa mềm mại nữ tính. Bởi vì lúc trước trong võ quan có một thanh kiếm
làm bằng gỗ đào, phi thường xinh đẹp, ta rất thích, cho nên mới học múa
kiếm.
Sau khi xuyên không, hiện tại thân thể này cực kì mềm dẻo, cho dù là động tác khó, ta cũng tin mình có thể làm được.
Bởi vì lúc đi vội vàng, ta và Chúc Anh Đài đều tùy tiện mặc một bộ nữ trang màu trắng. Mà giờ muốn múa kiếm, ta đành phải vào bên trong thay một bộ váy dài màu đỏ tươi, trong tay cầm hai thanh kiếm, lạnh lùng đứng trên
đài. Chúc Anh Đài ngồi một góc trên đài, trước mặt đặt một cây đàn
tranh, mọi người xung quanh nhìn thấy chúng ta, không khỏi đều dừng lại
động tác, bắt đầu xôn xao chỉ trỏ vây quanh.
Chúc Anh Đài ngón tay
tung bay trên dây đàn, bắt đầu đánh một khúc. Kỳ thực ta múa kiếm, kéo
đàn nhị mới là thích hợp, bất quá đàn cổ cũng được. Tài đàn của Chúc Anh Đài rất tốt, điểm này ta tin được nàng.
Theo tiếng đàn vang lên, ta
giơ tay tạo thế, thân thể trước quỳ gối thấp, chậm rãi tiến về phía
trước, lẳng lặng múa song kiếm trong tay, kiếm gỗ màu đào, cùng với ta
một thân váy hồng, cao thấp bay múa.
Dưới đài, ánh mắt mọi người đều
bị chúng ta hấp dẫn, không ít nam nhân buông trà trong tay xuống, bắt
đầu tập trung tinh thần nhìn thẳng vào khán đài. Động tác của ta lúc đầu còn cứng ngắc, dần dần trở nên thành thạo, trường kiếm trong tay hiên
ngang xoay tròn, tùy theo tiết tấu mà nhanh hay chậm. Chúc Anh Đài trong mắt ánh sáng chợt lóe, ngón tay trên đàn cũng càng lúc càng nhanh,
tiếng đàn cũng từ trầm thấp mà ngân lên cao vút, cuối cùng lại mang một
chút tiếng động của vó ngựa rầm rầm. Tốc độ múa kiếm của ta cũng theo đó mà càng lúc càng mau, bước chân tự do di động, ở trên khán đài xoay
tròn một vòng, khắp nơi chỉ còn thấy bóng kiếm màu hồng loang loáng. Đến lúc Chúc Anh Đài đàn xong, ta liền dừng lại bước chân, thân thể khẽ
cúi, song kiếm một cao một thấp, dây đeo kiếm màu hồng cũng rơi xuống
hòa lẫn vào tóc mái.
Dưới khán đài, vang lên một trận trầm trồ khen
ngợi, còn không ít nam tử lớn tiếng nói muốn dùng vàng đổi mang ta