
và
Chúc Anh Đài đi. Ta hơi hơi ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy Tuân Cự Bá đã
cùng tú bà đang cười toe toét trao đổi khế ước bán thân, hơn nữa đã dẫn
Cốc Tâm Liên ra ngoài, trong lòng ta không khỏi buông xuống được một
tảng đá lớn, thân thể cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chúc Anh Đài tiếng đàn lại vang, ta điểm nhẹ mũi chân, đem kiếm quét ngang khán đài, tay phải
thuận thế đỡ kiếm, mượn cơ hội nhìn xuống dưới đài. Ai ngờ không nhìn
thì không thấy, nhưng vừa nhìn xuống, ta liền phát hiện, phía trước tấm
bình phong, Mã Văn Tài và Trần phu tử, hai người này đực mặt nhìn ta
khiêu vũ, không biết rốt cuộc đã đứng đó được bao lâu.
Ta bị dọa đến
cả kinh, bước chân đang nhảy múa nhất thời loạn một nhịp. Thấy bước chân ta lảo đảo, tiếng đàn của Chúc Anh Đài cũng hơi ngừng lại, có chút bất
mãn nhìn ta. Lúc này Lương Sơn Bá cũng đã phát hiện ra Mã Văn Tài và
Trần phu tử, không khỏi sốt ruột nhảy lên trên đài, vội vàng kéo ta và
Chúc Anh Đài, miệng không ngừng giục chúng ta chạy mau. Mã Văn Tài lại
sưu một cái nhảy lên đài, đứng chắn trước mặt chúng ta, lạnh giọng quát:
“Muốn trốn đi đâu!”
Ta thấy trên mặt hắn còn có chút ửng hồng, liền theo bản năng hỏi lại:
“Văn Tài huynh, ngươi vẫn chưa hết sốt à?” Lương Sơn Bá lại dùng sức kéo ta, kêu lên: “Ngươi trước tiên đừng có băn khoăn mấy thứ đó, Trần phu
tử đang ở đây, nếu không chạy thì không kịp mất!” Nói xong hắn liền quay đầu về phía dưới đài, la lớn:
“Hắn muốn cướp cô nương này đấy, ai ngăn được hắn, cô nương này sẽ lấy người đó!”
Trong tay Lương Sơn Bá vẫn còn thừa một bản khế ước bán mình, liền dùng sức
ném đi, mọi người xung quanh thấy thế, liền đồng loạt lao lên, ào ào đi
cướp đoạt. Mã Văn Tài nghẹn một hơi, cất bước định hướng tới chỗ của
chúng ta, lại bị Lương Sơn Bá dùng đàn cổ ném tới, liền nhanh chóng lùi
lại phía sau. Ta nhìn thấy Trần phu tử cũng đang chạy tới đây, lại nghĩ
đến Mã Văn Tài là theo ông ta đến đây, không khỏi có chút sợ hãi, liền
không thèm nghe lời giải thích của Mã Văn Tài, ném song kiếm vội vàng
cùng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chạy vào trong Chẩm Hà lầu. Mơ hồ
trong lúc hỗn loạn ta còn nghe thấy tiếng tú bà kia kêu to mau bắt chúng nó lại, đáng tiếc người quá nhiều, một đám khách đều một tranh đoạt tờ
giấy bán mình ngụy tạo kia, khiến cho đám người của tú bà không thể xông vào.
Mã Văn Tài đuổi theo rất nhanh, xa xa cách một cái hành lang
lớn tiếng gọi tên ta và Lương Sơn Bá, còn bảo chúng ta đứng lại. Nhưng
mà Trần phu tử còn đang đi phía sau hắn, dưới tình cảnh này ai dám đứng
lại a? Chúng ta mấy người càng chạy nhanh hơn, Chúc Anh Đài cũng lấy ra
một thỏi vàng giao cho vài nữ tử thanh lâu đang dựa vào lan can xem náo
nhiệt, thỉnh các nàng giúp đỡ cuốn lấy Mã Văn Tài và Trần phu tử. Loại
nữ tử này chỉ cần thấy vàng, tự nhiên là vui vẻ đáp ứng, lập tức vây lấy hai người kia.
Ta trong lúc chạy quay đầu liền thấy Trần phu tử bị
một đám nữ nhân ăn mặc thiếu vải vây quanh, sau đó kéo luôn hắn vào
phòng. Lại thấy một đám khác vây lấy Mã Văn Tài, khiến ta không hiểu tại sao bước chân lại lảo đảo một chút. Thẳng đến khi nhìn thấy tên kia
dùng một dải lụa hồng trói tất cả đám nữ nhân kia lại, cái cảm giác kỳ
quái kia mới biến mất. Bất quá, cứ như vậy, thì chúng ta vẫn còn nguy
hiểm, Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài trong lúc gấp gáp này đã quẹo vào
trong một cái phòng, thuận tiện cũng kéo ta vào.
Vừa mới vào phòng,
đã thấy mùi hương ngào ngạt. Nơi này trang trí hoa lệ, hẳn không phải là phòng dành cho các cô nương lầu xanh bình thường. Lúc này, lại nghe
thấy một thanh âm phẫn nộ từ trên giường vang lên: “Ai đấy! Các ngươi to gan thật đấy, dám tùy tiện xông vào phòng.” Nói xong liền thò chân
xuống đi giày, ta ngẩng đầu liền thấy, kinh ngạc phát hiện đây không
phải là ai xa lạ, mà chính là người vừa từ trường rời đi, Mã thái thú!
Hắn, hắn rời khỏi trường là vì đến Chẩm Hà lầu…Chẳng lẽ Mã Văn Tài là cùng đi với hắn?
Ta lúc này đang mặc quần áo nữ nhân, sợ bị hắn nhìn ra sơ hở, vội vàng
quay đầu che mặt lại. Cũng may mắn Mã thái thú nhìn thấy ta mặc đồ con
gái, cũng không thèm quan tâm, lại thấy Lương Sơn Bá, mà Lương Sơn Bá
giờ đang nhìn chằm chằm hắn. Hai người họ đều sửng sốt, đồng thời kinh
ngạc kêu lên:
“Là ngươi!”
“Thái thú đại nhân, sao đại nhân lại ở
đây?” Lương Sơn Bá vội vàng chắp tay cúi đầu. Mã thái thú cũng có chút
xấu hổ, nói bản thân đến đây là để tìm một người bạn, lại hỏi sao Lương
Sơn Bá cũng ở đây, Sơn Bá huynh liền lắp bắp nói là để cứu một người
bạn.
Mã thái thú trên người chỉ mặc một bộ quần áo bên trong màu
trắng, lại có chút nhàu nhĩ, rõ ràng vừa mới thay xong. Phỏng chừng cứ
cho là đi tìm bạn, cũng là hồng nhan tri kỷ rồi. Bất quá, lời này chúng
ta tự nhiên không dám nói ra, Lương Sơn Bá chỉ có thể lắp ba lắp bắp mà
nói với Mã thái thú: “Xin thái thú đại nhân mau chạy đi, bây giờ chạy có lẽ vẫn còn kịp đấy.”
“Hừ, thế nào, cậu nghĩ cậu bắt được ta, nên
muốn uy hiếp ta sao?” Lúc Mã thái thú nói chuyện, rất nhiều chỗ giống
hệt con trai của hắn. Lương Sơn Bá cũng không để ý