
lo lắng, liều mạng muốn đẩy Ngọc Vô Hà ra. Nhưng cố tình
người ta lại không chịu, cứ liều mạng cuốn lấy hắn, căn bản không cho
hắn một chút cơ hội thoát được.
Thấy hắn cố dùng sức giãy giụa, Ngọc
Vô Hà lại nói: “Công tử thật là không biết thương hoa tiếc ngọc. Muốn
thu phục hồ ly tinh, cũng không cần phải dùng hết sức đâu.”
Nàng vừa
nói tới đây, liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Mã Văn Tài. Ta ở trên giường tay nắm chặt lại, run run, tiếp tục cắn gối đầu. Thu phục,
thu phục cái đầu ngươi ý! Muốn cản thì cứ trực tiếp ngăn hắn lại, đi lên sờ cái gì mà sờ, cũng không sợ hắn đánh ngươi sao!
“A, A Đường…Ngươi đừng đá ta…” Lương Sơn Bá nằm giữa cúi đầu gào thét vào tai ta. Lúc này ta mới giật mình phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã đả thương kẻ
vô tội, vội vàng rụt chân lại. Lúc này Mã Văn Tài liều mạng thoát được
khỏi Ngọc Vô Hà, lớn tiếng nói:
“Cô nương, xin cô tự trọng một chút!” Hắn nói xong, đưa tay đẩy Ngọc Vô Hà một lần nữa trở lại trên giường,
kết quả dây buộc thắt lưng lại bị đối phương túm lấy, dùng sức kéo,
ngoại thường rộng lùng thùng nhất thời bung ra. Ta thật sự không dám
nhìn, liền vùi đầu vào gối.
Lúc này lại nghe Ngọc Vô Hà thay đổi thái độ, lạnh giọng quát: “Tự trọng ư? Cũng không biết ai không tự trọng,
nhìn thấy người ta không mặc gì mà không chịu ra ngoài. Công tử vào
phòng của ta, lên giường của ta, còn giả đạo thánh nhân gì nữa! Hôm nay, ta không cho công tử biết thế nào là không tự trọng, thì ta không phải
là Ngọc Vô Hà!”
Nàng nói xong liền kéo Mã Văn Tài lại gần, định hôn
lên mặt hắn. Mã Văn Tài liền liều mạng giãy, lớn tiếng kêu: “Buông ta
ra, cô nương, ngươi mau buông ta ra!” Ta rốt cục kiềm chế không được
nữa, một phen xốc chăn lên nhảy xuống giường, tầm mắt vừa vặn chống lại
tầm mắt của Mã Văn Tài, cả hai chúng ta lập tức đều sửng sốt.
Giây
tiếp theo, Ngọc Vô Hà liền bị đẩy ra khỏi cửa, Mã Văn Tài tiến lên từng
bước, căm giận nói: “Tốt lắm, Diệp Hoa Đường, ngươi khá lắm, ngươi cư
nhiên trốn ở đây xem ta bị trêu đùa có phải không? Đi ra cho ta!”
Hắn nói xong liền giơ tay túm ta, kéo ta từ trong phòng ngủ đi ra ngoài,
sắc mặt trầm xuống, báo hiệu hắn đang phát hỏa. Ta thấy trên mặt hắn đầy dấu son, không khỏi so với hắn còn tức giận hơn, ra sức dùng tay kì
sạch mặt hắn, cả giận nói: “Ta ở trong phòng thì sao? Thì sao hả? Quấy
rầy ngươi thu phục mỹ nhân có phải hay không?”
“Ngươi còn dám nói…”
Mã Văn Tài nói được một nửa, thanh âm đột nhiên im bặt, nhớ tới mục đích ban đầu khi đến đây, không khỏi lại chạy vào trong phòng, nhìn cái
giường chăm chú. Ngọc Vô Hà đã sớm đứng dậy, thân thể nhanh chóng nằm
nghiêng trên giường, ngăn lại đường nhìn của hắn, không để cho hắn có cơ hội nhìn vào trong giường. Ta cũng không ngừng trách bản thân quá lỗ
mãng, suýt chút nữa đã làm lộ ra chỗ trốn của Lương Sơn Bá và Chúc Anh
Đài, không khỏi cảm thấy ngại ngùng, nhưng may mà Ngọc Vô Hà làm ra động tác này mới khiến ta cảm thấy an tâm hơn một chút. Lúc này, Mã Văn Tài
mặt lạnh te hỏi ta:
“A Đường, ngươi nói thật cho ta, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài có phải cũng đang trốn trên giường không?”
“Ở đó thì sao, không ở đó thì sao?” Ta trừng mắt nhìn lại hắn, “Chúng ta
đến lầu xanh, cũng là vì muốn cứu người. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn giúp
ta, ngươi nếu muốn bắt người, trực tiếp bắt ta đi, ta mới là đầu trò.
Chuyện này xảy ra vốn dĩ là do ta!”
“Ngươi…” Mã Văn Tài trỏ ngón tay
vào mặt ta, nói không ra lời, “Ta biết, A Đường, ngươi nhất định là bị
Lương Sơn Bá lừa gạt phải không? Cư nhiên dám đem ngươi lừa đến cái chỗ
này, tội không thể tha! Ta thừa biết cái tên kia luôn đối với ngươi…”
“Mã Văn Tài!” Ngươi này vốn không bao giờ biết giữ mồm giữ miệng, vì vậy ta vội cắt ngang lời hắn, kéo hắn ra ngoài cửa. “Ta đã nói rồi, tất cả mọi chuyện là do sai lầm của ta, không liên quan gì đến người khác. Nếu như ngươi còn coi ta là bạn bè, chúng ta trước hết đi ra ngoài nói chuyện,
đừng có ở trong phòng người ta nói chuyện.”
“Bạn bè? Ngươi nói chúng
ta là bạn bè?” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, “Diệp Hoa Đường, ngươi
đang nói đùa sao? Ai nói chúng ta là bạn bè? Ai muốn làm bạn với ngươi
hả?”
Người này lại bắt đầu giở trò, hắn nhất định không tìm được hai
người kia thì không chịu thôi sao? Ta nhìn hắn, tức giận nói: “Rốt cuộc
ngươi muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào hết.” Mã Văn Tài mắt đột
nhiên sâu thẳm, ánh mắt hắn tha thiết nhìn ta khiến ta có chút không
quen. “Đuổi mãi mới bắt được người, bản công tử làm sao có thể vô duyên
vô cớ thả đi. Cho nên nếu ngươi muốn như vậy, thì tất nhiên cũng phải
chuẩn bị tinh thần mà trả thù lao đi.” Thù lao?
“Đi ra ngoài cho ta. Chúng ta đợi lát nữa hãy bàn thù
lao.” Ta không nói hai lời liền tiếp tục kéo Mã Văn Tài ra ngoài. Hình
như là bình thường ta quá nhường nhịn hắn, cho nên kẻ này mới được thể
thấy ta càng nhún nhường thì hắn càng kiêu ngạo, lúc này thấy ta rống
lên, liền không nói gì nữa, mặc kệ ta túm ra khỏi phòng của Ngọc Vô Hà,
sau đó đi vào một gian phòng trống.
Lúc này, tú bà hình như đã n