
ghe
được tin có người làm loạn, liền mang theo một đám người vây lấy chúng
ta, lại bị Mã Văn Tài tùy tay ném ra một thỏi vàng, lập tức mừng rỡ vẫy
đuôi, liên thanh nói công tử muốn ở bao lâu xin cứ tùy ý, muốn cô nương
nào thì cứ nói với nàng một tiếng là được. Mã Văn Tài cau mày, tỏ vẻ các ngươi cứ cút đi là được rồi, vì thế tú bà kia liền vung tay lên, chỉ
huy đám bảo tiêu tiếp tục đi tìm kiếm hai con “tiện nhân dám đào tẩu”.
Ta mơ hồ cảm thấy người nàng muốn tìm hẳn là ta và Chúc Anh Đài, liền âm
thầm may mắn vừa rồi kịp thời trốn vào trong phòng, tú bà không nhìn
thấy, bằng không chỉ bằng một thỏi vàng này Mã Văn Tài đừng hòng đuổi
được bọn họ đi. Phải biết là trong lầu xanh, người mới đến giá luôn cao
hơn một ít, mà tú bà lại có công phu sư tử ngoạm, nhất định sẽ đòi hắn
không ít tiền đâu.
Khụ khụ, ta đây là đang lo cho ai a. Có tiêu nhiều tiền không thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ở cùng nhau quá lâu cũng
khiến cho ta không tự giác bị tẩy não sao?
Lúc này Mã Văn Tài đã khép cửa phòng lại, nhanh chóng đi tới chỗ ta, không chút khách khí đưa tay
ôm ta, lại bị ta đẩy ra, đồng thời trừng mắt nhìn hắn. Mã Văn Tài hiển
nhiên cũng ý thức được hành vi của bản thân có chút không ổn, không khỏi hơi hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, “Được rồi, hiện giờ xung quanh không có
ai. Chúng ta có phải hay không nên bắt đầu tính thù lao?”
“Trước tiên ngươi hãy nói xem sao ngươi lại chạy đến Chẩm Hà lầu này đi.” Nhắc tới
chuyện này, trong lòng ta liền có chút không thoải mái, sắc mặt hắn còn
hồng như vậy, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, lại còn cố tình
không nghỉ ngơi, cư nhiên dẫn đường cho Trần phu tử tới Chẩm Hà lầu bắt
người! Hắn thật sự không phải là cố ý muốn chống ta đấy chứ?
Bản thân ta thì thật ra không thèm để ý việc ra vào nơi ong bướm này, nhưng nếu
như bị Trần phu tử phát hiện ra, ta thì không sao, nhưng làm ảnh hưởng
đến tiền đồ của ca ca ta thì phải làm sao bây giờ? Ta ở trong trường cố
gắng lâu như vậy, cuối cùng lại tan thành mây khói sao?
“Ta nghe được câu chuyện của hai tên thư đồng nào đó, hình như gọi là Tứ Cửu và Ngân
Tâm, lúc chúng giặt quần áo bên bờ sông.” Mã Văn Tài vội vàng giải
thích, “Ta vốn tưởng chỉ có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đến lầu xanh
thôi, bình thường lại thấy ngươi luôn thân thiết với bọn chúng, nghĩ
rằng lần này mà túm được, ngươi sẽ thấy rõ bộ mặt thật của chúng. Kết
quả lại không ngờ ngươi cũng ở đây! Không ngờ lại…” Mã Văn Tài nói tới
đây hơi dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự. Ta lắc đầu, nói với hắn ta đến là vì Cốc Tâm Liên. Tâm Liên cô nương không biết tại sao lại bị
bắt vào lầu xanh, tú bà nhất quyết không đồng ý cho chúng ta dùng vàng
để chuộc, vì thế không còn cách nào phải ra hạ sách này.
“Đừng nghĩ
nói lung tung cho qua chuyện. Bỏ ra nhiều vàng như vậy, làm gì mà không
chuộc được người. Huống hồ, Cốc Tâm Liên đang yên ổn ở trường, làm sao
vô cớ lại bị bán tới đây? Hừ, ta khẳng định là có người cố tình bán Cốc
Tâm Liên vào lầu xanh, sau đó dặn tú bà trông chừng nàng.”
“Ý ngươi
là nói, trong trường có người muốn hại Cốc Tâm Liên?” Ta lập tức ngộ ra, “Nhưng mà là ai? Có ai lại vô duyên vô cớ muốn hại nàng?”
“Ta tất nhiên là biết.” Mã Văn Tài nói, “Bất quá bản công tử cũng không thể không công mà nói cho ngươi.”
“…Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Ta hoàn toàn vô lực rồi. Thực sự ta chưa từng thấy ai như hắn, nói chuyện chưa được ba câu đã muốn bàn thù lao,
“Ngươi muốn bao nhiêu vàng, lúc trở về ta sẽ đưa cho ngươi, bây giờ mau
nói đi.”
“Ai nói ta muốn vàng?” Mã Văn Tài nhíu mày nói, “Ta muốn cái gì, trong lòng ngươi rõ nhất.”
“Ta chả rõ gì cả.” Ta bèn quay lưng lại, “Không nói thì thôi, ta sẽ đi tìm
người khác để hỏi!” Ta nói xong làm bộ muốn bỏ đi, lại bị Mã Văn Tài giữ lại.
“Diệp Hoa Đường, ngươi dám!” Mã Văn Tài vội vàng kéo ta, lớn
tiếng kêu lên, “Ngươi ở trong lầu xanh nhảy múa trước mặt nhiều nam nhân như vậy, vì sao lại không thể múa cho một mình ta xem?”
“Ngươi muốn ta nhảy múa?” Ta sửng sốt, “Tại sao không nói sớm? Ta còn tưởng rằng ngươi…”
“Ngươi cho là ta muốn cái gì?” Mã Văn Tài nhíu mày hỏi lại. Ta vội vàng lắc
đầu, tỏ vẻ không có gì không có gì, bất quá bây giờ không tiện để múa,
ta liền bảo hắn, về sau có cơ hội thì sẽ làm. Mã Văn Tài lại tỏ vẻ,
ngươi hôm nay ra khỏi đây, trở về thư viện thì làm gì còn cơ hội khác.
Nhất định phải ở ngay trong phòng này múa cho hắn xem.
Ta vừa rồi,
một phần là có Chúc Anh Đài đánh đàn, phần khác là vì phải cứu người,
bất đắc dĩ mới múa kiếm. Hiện giờ trong tay không có kiếm, làm sao có
thể múa được? Hình như thấy ta có chút tức giận, Mã Văn Tài không ép ta
nữa, hắn liền kể cho ta hắn đã từng nhìn thấy Vương Lam Điền đến phòng
giặt đồ tìm Cốc Tâm Liên, sau đó thấy hắn thì tên kia vội bỏ chạy. Liên
tưởng đến lúc hắn ở giảng đường đã từng nói có quen biết Cốc Tâm Liên,
ta không khỏi có chút hoài nghi.
Vương Lam Điền hình như có ý với Cốc Tâm Liên. Chẳng lẽ, Cốc Tâm Liên sở dĩ bị bán vào lầu xanh, là do hắn bày ra!
Trong lòng ta, nháy mắt lửa giận ngập trời.
Cá