
ta, lại bị vài tên lính cầm trường thương tiến lên chặn lại. Mã Văn Tài coi như không nhìn thấy ta, đối mặt với Lương Sơn
Bá vẫn lạnh lùng nói:
“Triều đình chỉ rõ, ngươi đã cướp đoạt quân lương, kích động dân chúng làm loạn. Lương Sơn Bá, ngươi đã biết tội chưa?”
“Mã Văn Tài, ngươi đừng ngậm máu phun người, chuyện này liên quan gì tới Sơn Bá? Huyện lệnh huyện Mậu bây giờ rõ ràng là Vương…”
“Cự Bá!” Lương Sơn Bá khoát tay chặn lời Tuân Cự Bá, lững thững đi xuống
cầu thang, lớn tiếng nói, “Lấy quân lương cứu tế nạn dân, là chủ ý của
ta, không liên quan đến A Đường và Lam Điền huynh. Ta sẽ cùng ngươi đi
gặp thánh thượng, làm rõ trắng đen.”
“Công tử! Mọi chuyện đều là chủ ý của Diệp công tử, không phải lỗi của ngươi, ngươi làm sao có thể
cùng hắn đi gặp thánh thượng được? Vạn nhất thánh thượng tâm tình không
tốt, chẳng phải người sẽ mất đầu sao!” Tứ Cửu không khỏi lo lắng phản
bác. Mã Văn Tài lặng lẽ lườm ta một cái, sau đó nói: “Đừng có dài dòng,
bắt hắn lại cho ta!” Sau đó lại có vài tên lính tiến lên bắt Lương Sơn
Bá.
Ta lập tức nóng nảy, dùng sức hất tay Mã Thống ra, lại bị
Mộc Cận gắt gao bám chặt, kêu lên: “Công tử, người không thể lại đó,
không thể lại đó!” Những người khác cũng muốn đi lên cản lại, lại bị Mã
Văn Tài giơ cao cây thương, quát to: “Ai dám bước lại nửa bước, ta liền
tử hình Lương Sơn Bá tại chỗ!”
Động tác của mọi người đều dừng
lại. Lương Sơn Bá nghe thấy Tứ Cửu kêu gào phía sau, bèn thở dài, nói:
“Các ngươi yên tâm. Ta tin tưởng triều đình sẽ hiểu cho dân chúng, ta sẽ bình an trở về ”
“Nhưng mà công tử…” Tứ Cửu còn muốn nói nữa,
ta đã thừa dịp này giật khỏi tay Mộc Cận, khẽ cắn môi không nhìn ánh mắt cầu xin của tiểu nha hoàn này, bước lên phía trước nói:
“Ta
cũng tin tưởng triều đình sẽ hiểu cho dân chúng. Huống hồ huyện lệnh
huyện Mậu hiện tại là ta, muốn gặp thánh thượng cũng chỉ có thể là ta
đi, không có đạo lí nào lại bắt sư gia về kinh thay cho Huyện lệnh!”
Mã Văn Tài lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn nộ quát: “Làm càn! Huyện lệnh
huyện Mậu Diệp Hoa Đường sớm đã bị sơn tặc bắt đi, ngươi là người phương nào, dám ở đây giả mạo mệnh quan triều đình!”
“Hạ quan đích
thật đã từng bị sơn tặc bắt đi, nhưng vì mấy hôm trước nhân lúc bị chúng sơ ý nên chạy thoát được. Mà Huyện lệnh mới đến Vương Lam Điền lại đột
nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, tạm thời không nhận chức nên, chỉ cố sức đem
mọi chuyện giao cho Diệp mỗ cai quản. Hiện thời để xảy ra sai lầm, tự
nhiên cũng nên để Diệp Hoa Đường ta một mình gánh chịu, Mã công tử nếu
muốn tìm huyện lệnh huyện Mậu, tự nhiên là nên tìm ta, chứ không phải ai khác.”
Mã Văn Tài nắm chặt nắm tay, hung hăng cắn răng. Ta nhìn hắn, trong ánh mắt không hề sợ hãi. Ta biết hắn muốn bắt Lương Sơn Bá
làm kẻ chết thay. Nhưng đây là chủ ý của ta, huyện Mậu lại đối với ca ca rất quan trọng, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm cho người khác!
Mộc Cận đứng ở một bên đã sợ tới ngây người, hai mắt ướt sũng nhìn ta. Mã
Thống đi qua định an ủi nàng, ngược lại bị nàng đá cho một cái. Ta mỉm
cười với Mộc Cận, vốn tưởng là sẽ an ủi nàng, bảo nàng không cần lo lắng ai ngờ lại khiến nước mắt nàng tuôn rơi như suối. Ta lắc đầu, đành quay lại nói với Lương Sơn Bá: “Sơn Bá huynh, ca ca ta đành nhờ cậy ngươi
chăm sóc.”
“A Đường, ngươi…”
“Chúng ta đi thôi.” Ta mở
miệng cắt ngang lời của Mã Văn Tài, không để hắn nói gì nữa. Mã Văn Tài
trừng ta một cái, rốt cục từ trong hàm răng rít ra hai chữ:
“Giải đi!” “Đại nhân!”
“Công tử!”
Sau lưng Mã Văn Tài, tiếng mọi người kêu
gào như hòa làm một. Mã Văn Tài trừng mắt đảo qua, hai gã binh lính đang định xích ta lại vội buông lỏng ta. Hơn nữa cũng không dám xích nữa, mà thay bằng dây thừng. Sau đó liền giải ta đi.
Kỳ thực ta cho rằng,
triều đình không có khả năng biết Huyện lệnh là chủ mưu vụ cướp quân
lương, trước hết việc này chỉ có một số ít người biết, đại bộ phận quần
chúng nhân dân đều là nhân cơ hội này vào hôi của. Huống hồ, người bình
thường cũng không có khả năng đi mật báo, cho nên trong chuyện này nhất
định có vấn đề.
Huống hồ, ngay từ đầu Mã Văn Tài cũng không nói muốn
bắt người, cũng không nói triều đình có lệnh gì cả, mọi chuyện chỉ xuất
hiện khi hắn nhìn thấy Lương Sơn Bá, không chừng người này là đang muốn
trả thù. Nói cách khác, cho dù có muốn bắt người, cũng chỉ có thể là ta
hoặc là Vương Lam Điền, nghĩ thế nào cũng không thể liên quan tới Lương
Sơn Bá, ngay cả quần áo hắn mặc cũng không phải quan phục. Mã Văn Tài
làm như vậy, khả năng là do ý của hắn.
Có lẽ Mã Văn Tài đối với Lương Sơn Bá chính là trời sinh đã không hợp nhau? Thì ra cũng không phải là
vì Chúc Anh Đài mới như vậy. Trong khi ta miên man nghĩ lung tung, thì
rất nhanh đã bị bọn họ mang ra khỏi phủ và tiếp tục hướng về cổng thành. Nhưng mà Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng không có nghĩ lung tung như
ta, mà lẳng lặng đi theo đoàn binh lính. Đi cùng với bọn hắn còn có
không ít dân chúng, khiến cho đoàn người đi kéo thành một chuỗi dài. Mã
Văn Tài ngồi trên lưng ngựa, thong dong dẫn đầu, cũng không nói gì, ch