XtGem Forum catalog
Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327843

Bình chọn: 8.5.00/10/784 lượt.

ong tục của Vĩnh Viễn thành thật là kỳ quái ah.

Thu Địch Phỉ còn đang âm thầm than thở, Mộ Thiên Sơn đã nắm tay nàng đi vào một cửa hàng bán đèn màu, chỉ tay vào cái đèn có vẽ đôi uyên ương nói với nàng “ Thu nhi thích hai cái đèn màu này không?” Thu Địch Phỉ nhìn đôi uyên ương quấn quýt với nhau thì khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng nói “ xem rất đẹp”

Mộ Thiên Sơn vẻ mặt tươi cười hỏi mua hai cái đèn màu, lại hỏi mượn bút mực của lão bản để viết tên hắn và Thu Địch Phỉ.

Lão bản vừa lấy bút mực vừa tươi cười mập mờ nhìn hai người đang xuân tình nhộn nhạo, cho đến khi Thu Địch Phỉ mặt đỏ tới mang tai, làm cho nàng bắt đầu oán giận quay về phía đại ca, trong lòng âm thầm chờ mong hắn sẽ ra tay xử lý lão bản bán đèn màu: ngươi mau nhắm con mắt chó của ngươi lại, còn nhìn nữa lão tử móc mắt ngươi ra bắn bi.

Rất tiếc là Thu tam cô nương đã bị một phen thất vọng, đại ca nàng chẳng những không có ý móc mắt người ta mà ngược lại còn rất hưởng thự cảm giác người ta nhìn ra tình cảm của hắn và muội muội, cho đến khi Thu Địch Phỉ tức giận dậm chân nói “ ta muốn đi nhà xí” dứt lời liền xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Thực ra đó chỉ là cái cớ, chẳng qua là muốn thoát khỏi sự ngại ngùng mà thôi.

Thu Địch Phỉ chạy đến một ngõ nhỏ thì bị một cái đèn màu vẽ phong cảnh núi sông hấp hẫn, bức tranh trên đèn kia chính là vẽ núi Thu Dương và sông Thu Dương nơi nàng đã sinh sống bao nhiêu năm qua.

Thu Địch Phỉ nhìn thấy bức tranh vẽ cảnh quê nhà thì trong nội tâm nhiệt huyết sôi trào, không ngờ cảnh sắc quê nhà nàng lại cũng được vẽ lên đèn màu. Thu Địch Phỉ âm thầm kinh ngạc, chậm rãi đi đến trước đèn màu, đang muốn đưa tay lấy đèn màu thì một cánh tay trắng nõn đã đi trước nàng một bước, lấy đèn màu xuống.

Thu Địch Phỉ quay đầu nhìn lại, cả người không khỏi nao nao

Mới đầu, nàng vẫn cho rằng nhị tỷ mình là người đẹp nhất, nhưng sau này gặp được Kim Thiên Hương thì nàng thấy nhị tỷ cũng bình thường thôi, nàng còn cho rằng Kim Thiên Hương chính là đệ nhất mỹ nhân. Nhưng bây giờ nhìn thấy mỹ nhân một thân bạch y đứng dưới đèn màu, nàng lại cảm thấy nhận xét của mình lần nữa lại sai rồi.

Mỹ nhân áo trắng này so với Kim Thiên Hương còn đẹp hơn ba phần.

Thu tam cô nương cho tới giờ chưa từng vì vẻ bên ngoài mà có bất kỳ băn khoăn và lo lắng gì, nhưng sau khi nhìn thấy mỹ nhân áo trắng thân hình cao gầy cân xứng, tư sắc tuyệt đại khuynh thành, tuy chỉ một thân áo trắng đơn sơ, đầu không trâm cài tóc, thân không mang ngọc bội nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp diễm lệ vô song…lúc này Thu tam tiểu thư không thể bình tĩnh được nữa.

Thu Địch Phỉ âm thầm thổn thức: ngươi trưởng thành như vậy, có nghĩ để cho những nữ nhân khác sống không?

Thu Địch Phỉ nội tâm đang thổn thức thì mỹ nhân áo trắng tươi cười với nàng, rồi đưa tay chỉ vào đèn màu, ra ý hỏi thăm.

Thu Địch Phỉ ngơ ngác một chút liền hiểu ra, mỹ nhân áo trắng muốn hỏi nàng có phải nhìn trúng cái đèn màu này hay không. Trong lòng Thu tam tiểu thư đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ: lão thiên gia rốt cuộc cũng có chút công bằng, ban cho nữ tử này dung nhan tuyệt sắc thì lại lấy đi thanh âm của nàng.

Thu Địch Phỉ vô cùng hòa ái đến gần mỹ nhân áo trắng nói “ ta đã có đèn màu rồi, chỉ là thấy phong cảnh trên đèn này rất đẹp nên mới muốn lấy xem một chút, nếu tỷ tỷ thích nó thì cứ mua đi, ta không có muốn mua đâu”

Mỹ nhân áo trắng nghe vậy liền tươi cười rạng rỡ, Thu Địch Phỉ lập tức cảm thấy như có muôn vạn đóa hoa đang nở rộ trước mặt, làm cho mỹ nhân áo trắng càng thêm xinh đẹp vô song.

Hai người còn đang âm thầm tác động qua lại lẫn nhau thì Thu Địch Phỉ đột nhiên nghe được thanh âm của vô thường đại ca vang lên bên tai “ Thu nhi càng ngày càng tinh nghịch, mới đó mà đã chạy tới đây rồi”

Thu Địch Phỉ nghe vậy cũng mỉm cười đáp “ đại ca cũng tinh nghịch, không thấy ta thì cũng chạy loạn khắp nơi để tìm, nếu không tìm thấy ta mà ta lại quay lại tìm ngươi thì chẳng phải hai chúng ta đã lạc nhau rồi sao”

Mộ Thiên Sơn ha ha sủng nịch cười cười, sau đó giống như lơ đãng liếc qua mỹ nhân áo trắng một cái.

Khi ánh mắt của Mộ Thiên Sơn rơi vào chỗ mỹ nhân áo trắng, tâm của Thu Địch Phỉ đột nhiên cảm thấy đau đớn, mãnh liệt run rẩy.

Mỹ nhân áo trắng một thân bạch y thanh thuần, mà Mộ Thiên Sơn cũng vận một bộ cẩm y trắng tinh, hai người đẹp tuyệt thế vô song, hai thân ảnh trắng thuần như trích tiên, đứng chung một chỗ đúng là tuyệt phối.

Thu Địch Phỉ đột nhiên cảm giác được mình ở trước mặt mỹ nhân áo trắng trở nên vô cùng nhỏ bé, mờ nhạt…Trong lúc nhất thời nghĩ mãi cũng không hiểu Mộ Thiên Sơn vừa ý nàng ở điểm nào. Ai cũng biết hắn chỉ thích người đẹp, nàng có thể lọt vào mắt của hắn là kỳ tích ngoài ý muốn, chỉ sợ sau này sau này chuyên gia phân tích của võ lâm sẽ đem chuyện này ra để làm ví dụ, chứng minh cho việc nhân sĩ võ lâm luyện võ nhiều quá có khi sẽ sinh ra thẩm mỹ biến thái, tình yêu phản nghịch…

Thu Địch Phỉ trong nội tâm chợt thấy hoảng loạn, nàng muốn biết nhưng chỉ sợ biết rồi sẽ thất vọng. Đại ca nhìn thấy mỹ nhân áo trắng sẽ động tâm sao? sẽ thích nàng sao? N