
h, nhất là trong đề án khởi công cuối cùng, chưa hề kí cam kết bảo mật với
bọn anh đã xem nội dung công trình, còn đưa ra cả một đề án hoạt động vô cùng
đặc sặc. Vì vậy khi thông tin bị rò rỉ ra ngoài, em là người đáng nghi
nhất!
Thay vì cứ chĩa mũi nhọn
vào nhau, đánh nhau hết ngày nay sang ngày khác, khi bằng dùng liều thuốc này
cho nhanh. Chuyện đã đến nước này, không do em quyết định nữa rồi... -
Lục Kỳ Thần cười nhạt. - Chuyện này chính là do anh tạo dựng lên... ừ, em
có thể coi đó là toàn bộ âm mưu của anh. Còn về cái giá, coi như là lấy
một chút danh dự của mình ra để bồi thường, những cái khác, chẳng hề ảnh hưởng
gì...
- Anh...
- Em không tin à? - Lục
Kỳ Thần rút ra một tập tài liệu, cười nhạt. - Hi Hiểu, anh vốn không định
để mình bị trói chết trên cây đâu. Dù gì cũng là vở diễn do anh tạo ra,
tất nhiên anh phải có cách tự bảo vệ mình chứ. Thừa Trạch là tất cả đối
với anh, vì vậy ngoài việc lấy chính bản thân mình ra làm trò đùa, những cái
khác anh không hề động tới. Em nhìn thấy cái công ty này chưa?
- Anh ta chỉ vào cái lô
gô. - Là công ty thiết kế mới thành lập, là công ty con của Dường Đô, ngay cả
Kiều Việt cũng không biết, và anh đã dùng nó để dự phòng.
Nói cách khác, sau khi đề
án của các người bị rò rỉ, các nhân viên thiết kế cùa công ty này sẽ đưa ra một
phương án mới mẻ để cứu vãn. Trọng tâm đinh vị chủ thể thị trường hoàn
toàn khác so với đề án của em, thế nên chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Thừa
Trạch cả. Còn nữa, không biết là em có phát hiện ra không? Cái sáng ý
quảng cáo của em chỉ được đăng lên báo chiều có một ngày, mà nội dung của ngày
hôm ấy mặc dù rất giống với Ngự Uyển của Thiên Thần nhưng hoàn toàn không chỉ
ra trọng điểm của Thừa Trạch.
- Quảng cáo của mấy ngày
đó bị hủy bỏ là do anh đã sắp xếp từ trước phải không? - Mặc dù đã chuẩn bị sẵn
về tâm lí nhưng Hi Hiểu vẫn không tránh khỏi sửng sốt: - Anh...
- Đúng, cái gã chồng em
lại tưởng rằng mình mất công chạy đi chạy lại mấy lần mới có thể thu hồi được
quảng cáo của mấy ngày sau đó. Nhưng sự thực không phải như vậy, tất cả đã qua
sự sắp đặt của anh rồi. - Lục Kỳ Thần mím môi. - Chỉ một ngày thôi Thừa
Trạch đã bị ảnh hưởng lớn như vậy, làm sao anh nỡ hi sinh đến bốn ngày liền cơ
chứ?
Hi Hiểu chỉ cảm thấy ớn
lạnh trong lòng. Trước khi gọi điện thoại cho Lục Kỳ Thần, cô đã sớm đoán
ra được phần nào của sự việc, nhưng cô không thể ngờ ràng người đàn ông mà cô
từng yêu thương, người đàn ông mà cô luôn cho rằng lương thiện... lại giở
thủ đoạn xấu xa này với cô.
Mặt Hi Hiểu xanh lét như
tàu lá, giống như đang nghe một câu chuyện kinh dị:
- Lục Kỳ Thần, anh dám...
Cô còn chưa kịp đưa ra
tổng kết thì Lục Kỳ Thần đã tự mình nói trắng ra. Dường như anh ta muốn nói cho
cô biết tất cả, giọng nói lại trở nên cay nghiệt:
- Muốn hỏi vì sao tôi lại
thuận lợi thực hiện kế sách này thì phải nói bởi vì các người đã tạo ra quá
nhiều nghiệp chướng... Nhạc Đồng... chắc là cô đã biết chuyện này
từ chỗ của Nhạc Đồng phải không? Ai bảo các người lúc ấy chẳng chút nương tay
với Nhạc Đồng, lần này chính là một cơ hội tốt, người ta đương nhiên không thể
bỏ lỡ cơ hội được dồn các người vào chỗ chết rồi!
- Nhạc Đồng trên thông
đồng với Trụ Dương, dưới cấu kết với Thiên Thần, thế mà lại bị các người gạt
sang một bên, đương nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn. Còn tôi
chẳng qua chỉ là người tạo cho anh ta một cơ hội thôi. Một tia hi vọng được
trở lại thành phố J, một khi hai vợ chồng cô sụp đổ, bộ phận thị trường ở thành
phố này nghiễm nhiên thuộc về tay anh ta. Mối quan hệ cả hai cùng có lợi
như thế này, Nhạc Đồng làm sao không tận lực trợ giúp cơ chứ?
- Lục Kỳ Thần. - Hi Hiểu
khó nhọc nặn ra một nụ cười. - Anh nói cho tôi biết, bắt đầu từ khi nào
anh đã có ý định làm như thế này?
- Kể từ khi cô có con với
tôi nhưng lại nói rằng tôi và nó không được có bất kì mối quan hệ nào khác! Ý
định đòi lại quvền nuôi dưỡng con của tôi đã bị cô cắt đứt ngay từ lúc còn mầm
mống. - Lục Kỳ Thần đột nhiên hạ giọng, đôi lông mày dựng đứng. - Hơn nữa
cô lại mang thai đứa con của Lý Tử Duệ, đó là điều đã bức tôi đi đến quyết định
cuối cùng!
- Lục Kỳ Thần, tại sao
anh phải làm như vậy? - Hi Hiểu khẽ lắc đầu. - Tôi chưa bao giờ quên cái
đêm chia tay với anh. Anh nói với tôi rằng quan hệ của chúng ta từ nay không
còn con đường quay lại. Anh nói rằng anh sẽ là đường thẳng song song nhất
trong những đường thẳng song song với tôi. Và tôi luôn ghi nhớ những lời anh đã
nói.
- Đó là bởi vì cô đã đem
lòng yêu người khác. - Lục Kỳ Thần đột nhiên ngẩng đầu, ngước đôi mắt sắc lạnh
nhìn cô. - Cô có đứa con của tôi và đem lòng yêu người khác.
- Anh dựa vào dâu mà
không cho phép tôi yêu người khác? - Hi Hiểu cảm thấy thứ lô gic của anh ta
thật nực cười.
- Lục Kỳ Thần, anh đã có
người vợ đẹp như hoa của mình, chẳng nhẽ còn bắt tôi phải giữ mình vì anh?
Chẳng nhẽ anh cho phép thì tôi mới được yêu?
- Tôi...
- Anh nói đi, rốt cuộc
anh muốn tôi làm thế nào? - Hi Hiểu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. - Chẳng
p