
thì có ba việc bắt buộc phải trải qua: tham gia câu lạc bộ, cúp học, yêu đương.
Sau khi bắt đầu đi học không lâu, buổi tối Tô Ái Ái đã bị Đường Đường kéo
vào tham gia những hoạt động chủ yếu của cuộc sống đại học, nào là câu
lạc bộ đọc sách, câu lạc bộ vẽ tranh biếm họa, các câu lạc bộ có thể
tham gia có rất nhiều, điều khác nhau giữa các câu lạc bộ là số tiền
phải nộp vào, nó giao động từ 10 đến 20 đồng. Chủ tịch các câu lạc bộ
còn khoe khoang về câu lạc bộ mình rầm rộ hơn cả tổng thống đi tranh cử. “Chúng ta sẽ có các hoạt động là…, còn được liên hoan định kỳ nữa.”,
“Cho đến khi các em lên năm thứ hai rồi, câu lạc bộ sẽ giao cho các em,
như vậy các em sẽ được làm chủ tịch rồi…”
Nhưng sự thật là, nếu tham gia câu lạc bộ đọc sách thì định kỳ phải nộp bài
bình luận về sách, câu lạc bộ vẽ tranh biếm họa thì cần phải nộp bản
thảo, cái gọi là hoạt động chính là phải xuất bản báo tường định kỳ, cái gọi là liên hoan chính là ăn lẩu ở chợ sau. Sau khi Tô Ái Ái đã từng
trải qua hai lần bạt vía ở cái Chợ sau kia đã hoàn toàn không còn vọng
tưởng gì đối với câu lạc bộ nữa. có điều cũng gặt hái được một vài con
ếch trong hồ sen.
Các câu lạc bộ còn có một tác dụng nữa, giống như tác dụng chính của các
trung tâm môi giới kết hôn, đều thu phí, cả nam cả nữ đều gặp nhau trong một buổi gặp mặt, tổ chức thành hai bên ngồi đối diện nhau, mấy tháng
sau sẽ cho ra đời thành các cặp đôi. Một chút tiền phí câu lạc bộ như
vậy, đáng giá!
Tô
Ái Ái không phải một cô gái xấu xí, thật ra thì cũng là kiểu mà bọn nam
sinh hứng thú, nói năng nhã nhặn, không cự tuyệt người ta quá thẳng
thừng, lúc nào cũng vui vẻ hứng khởi. Từ lúc cô bắt đầu nhập học cũng
nhận được vài mảnh giấy nhỏ, cũng chỉ là hẹn gặp buổi tối hoặc là được
một vài anh chàng khóa trên hẹn ra ăn khuya vài bữa.
Nhưng Tô Ái Ái có một đức tính khá tốt, chính là biết đúng mực, những lời mời qua chín giờ thì tuyệt đối không đi, cũng giống như những người bạn của cô. Điều quan trọng là, cô cũng có chút tinh ranh, thái độ rất kiên
định, bất kể là ai, cậu hẹn tôi tôi sẽ đi, cậu mời cơm tôi sẽ ăn, cậu
nói chuyện tôi cũng trả lời, cậu hỏi tôi có thích cậu hay không tôi quay đầu bỏ chạy. Ngày hôm sau vẫn tiếp tục cười meo meo nói chuyện với
người ta, ai có thể không tức giận chứ!
Tô Ái Ái ăn vài bữa cơm rồi nhưng tất cả đám nam sinh đó đều không thể
sánh bằng Phương Ca, ảo tưởng với tình yêu cũng tan biến hơn nửa, cô
càng ngày càng cảm thấy khó chịu, dần dần cũng trở nên lười biếng với
những lời hẹn như vậy.
Có lúc cô cảm thấy tình cảm của bản thân mình thật thuần khiết, bóng hình
trong lòng vẫn không thể hề phai nhạt vì vậy không nên đi hại người
khác. Có phải là hầu hết con gái đều cố chấp như vậy đối với tình yêu đầu của mình?
Đường Đường dường như bị cuốn hút bởi những câu chuyện cũ của Tô Ái Ái, bền
bỉ, kiên quyết kéo Tô Ái Ái đi báo danh ở câu lạc bộ văn nghệ.
Tô Ái Ái vẫn ở trên giường đọc tạp chí, hỏi : “Vì sao tớ phải đi? Tớ cũng
đâu có giỏi văn nghệ!” Trời biết cô ngay cả khuông nhạc cũng không biết
vẽ.
Đường Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đem con gấu bông ném vào người Tô Ái Ái: “Đi nào, đi cùng tớ đi mà, có soái ca, câu lạc bộ văn nghệ là nơi có
nhiều soái ca nhất! Tớ điều tra được cả rồi!”
Tô Ái Ái bỏ quyển tạp chí xuống, đứng lên lại thở dài: “Tháng này tiền đã tiêu hết rồi!”
Nộp phí cho câu lạc bộ, nộp phí cho câu lạc bộ kia, cái nào cô cũng chỉ muốn đòi lại, nhưng đó là điều không thể nào xảy ra.
Đường Đường trèo lên cầu thang (cầu thang này là cầu thang ở giường tầng
trong kí túc xá) vỗ vai Tô Ái Ái nói: “Không mất tiền đâu! Thực sự không mất tiền mà!”
Tô Ái Ái ném tạp chí đi rồi trèo xuống “Vậy đi!”
Lúc đi đến bậc thềm của căn phòng đó, người đã rất đông.
Tô Ái Ái cầm số cùng Đường Đường tìm chỗ ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh, chủ yếu là nữ sinh. Người phụ trách việc phỏng vấn của câu lạc bộ văn
nghệ ngồi thành một hàng, ba nữ một nam.
Xem người ta phỏng vấn cũng là một chuyện rất vui.
Người nam sinh duy nhất đó có rất nhiều ý tưởng kì lạ. Người ta nói: “Tôi sẽ
hát!” Người kia nói “Hát một bài đi, Thanh tàng cao nguyên, một bài hát
nổi tiếng như vậy, không phải là không biết đó chứ!” (các bạn muốn biết
thì vào gg gõ Thanh tàng cao nguyên, p.s: hay lắm đó).” Vì vậy có người
thông thông cổ họng, bắt đầu hát.
Người ta nói “Tôi thích đóng kịch!” Người kia lại nói “Được, chúng tôi chào
đón nhất chính là năng khiếu đóng kịch, bây giờ biểu diễn thử đi, một
đoạn nhỏ thôi, đơn giản lắm, ờ, đóng vai làm phụ nữ có thai đi!”
Tên nam sinh đó lập tức choáng váng, cố gắng ưỡn bụng lên, trước mặt bao
nhiêu người như vậy đóng làm phụ nữ có thai, thiếu chút nữa thắt lưng
cũng gãy làm đôi.
Đường Đường nắm chặt tay Tô Ái Ái, bày ra vẻ mặt đau khổ “Xong đời rồi, tớ
căng thẳng muốn chết, đến lúc đó nhất định mất mặt lắm!”
Tô Ái Ái nhỏ giọng nói “Cố gắng phát huy, không phải tớ đã toi công theo cậu đến đây rồi sao?”
Tô Ái Ái đi vào phỏng vấn trước Đường Đường, bị gọi vào trước nhưng cô
cũng không lo lắng lắm, d