The Soda Pop
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 10.00/10/377 lượt.

ù sao cô cái gì cũng không giỏi, cũng chưa từng nghĩ là sẽ được chọn, nếu họ có ý định bảo cô làm trò gì đó mất mặt, cô sẽ bỏ đi ngay lập tức.

Đứng nhìn gần như này, cô mới phát hiện thế nào mới gọi là văn nghệ, bốn

người ngồi phía trước, ba nữ một nam kia đều cực kì ăn ảnh.

Trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, tóc xoăn mở lời trước: “Đầu tiên giới thiệu về bản thân một chút đi!”

Tô Ái Ái cảm thấy những người thuộc câu lạc bộ văn nghệ này cũng thật có

khí chất, thái độ của họ rất tốt, cô cũng rất hài lòng bèn giới thiệu về bản thân một cách đơn giản.

Cô gái xinh đẹp đó lại hỏi: “Bình thường thích làm gì? Có năng khiếu về lĩnh vực nào?”

Tô Ái Ái rất muốn nói thích ăn, ngủ, đi lượn phố, online; có năng khiếu

trong việc ăn, ngủ, đi lượn phố, online. Thực ra cô cũng đã từng nói như thế, trong cuộc phỏng vấn câu lạc bộ đầu tiên, bị người ta cười ồ lên

một trận, cuối cùng cô tỏ ra rất chuẩn mực nói một câu: “Thích đọc

sách!” Những cái khác cô đều không đề cập tới.

Vì vậy cô nói: “Thích đọc sách. Có năng khiếu trong việc đọc sách.”

Cô gái xinh đẹp đó sửng sốt một hồi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy vì sao lại tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ?” Dường như là muốn tìm cho Ái Ái

một lối thoát.



Ái Ái nói rất kiên định: “Vì không cần phải nộp phí!” Đó thực sự là yêu

cầu mà hiện tại cô đang lo lắng nhất, cho nên nói ra không cần suy nghĩ.

“Haha” Tên nam sinh duy nhất trong hàng ghế giám khảo bắt đầu cười, tất cả mọi người trong phòng sau đó cũng đồng loạt cười ầm lên.

Đường Đường hơi lùi người lại, xua tay với Tô Ái Ái. Mặt Tô Ái Ái lập tức đỏ

lựng lên, lắp bắp nói: “Đây là một lí do, còn nữa, câu lạc bộ văn nghệ

cũng tốt…” Suy tính một chút, nói: “Có thể phục vụ cho mọi người.”

Nói xong rồi dường như không còn gì để nói nữa, trong lòng bàn chân cũng đổ mồ hôi, mặt cũng nóng rực lên, cúi đầu rất thấp, chỉ mong cuộc phỏng

vấn nhanh kết thúc và cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Người phỏng vấn đầu tiên dường như cũng chẳng còn gì muốn hỏi nữa, Tô Ái Ái

ngại ngùng định đứng lên, người nam sinh thích chỉnh đốn người khác kia

đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu cho cậu làm chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ,

cho cậu tổ chức một bữa dạ tiệc cỡ lớn, cậu sẽ làm gì?”

Câu hỏi này thực sự có hàm lượng kĩ thuật quá cao rồi, Tô Ái Ái không trả lời, cũng chẳng muốn trả lời.

Cô cúi đầu, lẩm bẩm một câu: “Tôi có phải chủ tịch đâu cơ chứ.”

Nhưng không ngờ tên nam sinh đó lại nghe thấy, không buông tha cho cô, tiếp

tục nói: “Tôi nói cậu là chủ tịch thì chính là chủ tịch! Được rồi! Trả

lời đi”

Tô Ái Ái

tức giận, ngẩng đầu lườm anh ta, dáng vẻ rất nghiêm túc, mắt không quá

to nhưng rất có thần, vầng trán cao rộng, không có mồ hôi, lông mi mang

đậm vẻ khí khái, quả đúng là dáng người làm quan to, ngồi ở chỗ đó, đầu

hơi ngẩng cao, trong mắt lại có vẻ hơi đùa bỡn.

Tô Ái Ái không ngờ chỉ là một buổi phỏng vấn thử nghiệm mà cũng có thể đưa ra những câu hỏi kiểu thế này, ông trời nhất định lại một lần nữa đày

ải cô rồi, cô chỉ muốn bước xuống dưới, bóp chết Đường Đường, từ nay trở đi gặp người trong câu lạc bộ văn nghệ thì phải tìm đường vòng mà tránh mặt.

Nhất thời quýnh quáng lên, cô nói: “Tôi sẽ bảo người ta viết báo cáo!”

Trong bàn phỏng vấn có người “Hả?” lên một tiếng, Tô Ái Ái cô vừa nói gì vậy, đúng thật là xui xẻo quá, nhưng vẫn cố nghiến răng lặp lại lần nữa:

“Nếu tôi là chủ tịch, tôi sẽ bảo người ta viết báo cáo rồi đem nộp cho

tôi, báo cáo kế hoạch, báo cáo cách tổ chức, thích viết nhiều thì viết

nhiều, thích viết ít thì viết ít, rồi từ đó dần dần chọn ra một bản!”

Đọc báo cáo, đó là công việc cô thường xuyên làm!

Cô gái xinh đẹp tóc xoăn kia sau khi sửng sốt thì có vẻ hơi thất vọng,

quay sang nhìn nam sinh kia, nam sinh đó mỉm cười cúi đầu cầm bút đánh

dấu một cái, cô ta thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng,

nhanh nhẹn nói: “Được rồi, cảm ơn, cậu cứ về chỗ trước đi đã.”

Tô Ái Ái không trở về chỗ ngồi, đi thẳng ra cửa, làm sao có thể ngồi ở đây đợi thêm được chứ!

Chỉ chốc lát sau, Đường Đường đã đi ra, kéo Tô Ái Ái lại rồi nói: “Ái Ái, cậu thật là ngốc nghếch!”

Tô Ái Ái bóp cổ Đường Đường, nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Ồ, cậu không phỏng vấn sao?”

Đường Đường sờ sờ đầu, “Không đi nữa, dù sao cũng chắc chắn là không được chọn, không muốn bị xấu hổ nữa!”

Tô Ái Ái bị cô nàng làm cho tức chết, nghiến răng kèn kẹt: “Cô à, tôi đây là vì ai mới mất công thế này đây?”

Đường Đường bày ra nụ cười, kéo tay Tô Ái Ái nói: “Đi, đi nào, tớ mời cậu ăn canh vịt cay!”

Chuyện gì phải xảy ra thì cũng đã xảy ra, Tô Ái Ái đã quên từ lâu rồi, được

ăn, lại còn được Đường Đường mời đi ăn ở “chợ sau” nữa.

Đường Đường nói: “Ái Ái, cậu có thấy anh chàng đẹp trai ngồi phía trước không?”

Tô Ái Ái gật đầu, nói: “Anh ta rất nguy hiểm!”

Đường Đường nói: “Sặc, anh ta là sinh viên năm hai đấy, tên là Đan Dương, có

rất nhiều cô gái thích anh ta, cậu lại còn nói anh ta nguy hiểm!”

Tô Ái Ái bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào anh ta lại huênh hoang như vậy, là chủ tịch câu lạc bộ sao?”

Đường Đường nói: “Hình như kh