
Giọng nói anh ta trầm khàn, nói tiếp: “Có phải còn dặn cô khi nhìn thấy anh
ta thì phải đi đường vòng không?” Câu nói kết thúc bằng một nụ cười nhẹ, có chút suy tư.
Tô Ái Ái nghĩ người này quả thực thần thông quảng đại quá, che miệng lại không nói gì.
Đan Dương nhảy dựng lên, lắc lắc vai người kia rất mạnh, nói: “Cũng là
chiêu của cậu, tớ sớm đã nói cô gái kia nhất định là nói đến cậu, cô ta
thích cậu, cậu lại không tin! Chịu thua đi!”
Người nọ cong môi lên, mỉm cười, thu chân lại, đứng lên, có vẻ muốn đi.
Đan Dương dựa vào bàn Tô Ái Ái, hô lên: “Nào! Nào! Giới thiệu với thành viên mới của chúng ta một chút đi!”
Người đó nghiêng người, một tay vuốt tóc, một tay chỉ vào chính mình, mỉm
cười, mở to mắt nói: “Quên mất, tôi họ Âu Dương, tên là Âu Dương Diệp
Bách.”
“Cạch” một tiếng, chiếc bút trong tay Tô Ái Ái rơi xuống đất…
Càng gần đến thời gian dạ tiệc bắt đầu, người trong hậu trường lại càng đông.
Trên đường có một nam sinh đưa một chai nước khoáng cho Tô Ái Ái, có nói vài câu, cụ thể cậu ta nói gì thì Tô Ái Ái cũng chẳng nhớ nữa.
Sau đó Phương Ca tới, anh mặc áo sơmi rất chỉnh tề, trên ngực áo còn có kí
hiệu của nhãn hiệu thời trang nào đó được thêu rất tinh tế. Sau khi
Phương Ca lên đại học có vẻ như nhân duyên cũng không tồi, đứng đó
nghiêng đầu nghe người trong khoa anh nói chuyện phiếm, lúc người trong
khoa biên đạo đi lên kí tên, anh nhìn thấy Ái Ái bèn cười rất vui vẻ,
nhận lấy cây bút trong tay Ái Ái, cẩn thận viết xuống hai chữ Phương Ca, tay hơi cong, kết thúc bằng một nét mác ấn mạnh tay. Trái tim Ái Ái
nhảy lên, những chữ này với cô mà nói đã quá quen thuộc rồi.
Phương Ca kí tên xong cũng không đi ngay, anh còn đưa bút cho Ái Ái, xoa xoa
đầu Ái Ái, vô cùng thân thiết: “Thạch đầu nói cậu đã tham gia vào câu
lạc bộ văn nghệ, lúc đầu tớ còn không tin, không ngờ lại đúng là như
thế!” (Thạch đầu -Thạch Liệt Tình: bạn chung của hai người) Trong đôi
mắt to của anh tràn đầy ý cười vui vẻ.
Tâm trạng Tô Ái Ái không tốt lắm, nói: “Đồ nhiều chuyện“ Tìm không được lời nào bèn thuận miệng nói luôn: “Được rồi, cậu biểu diễn tiết mục violon
sao? Là bài gì vậy? Chuẩn bị xong chưa?”
Phương Ca chỉnh lại cổ áo, làm lộ ra dây của chiếc tai nghe màu trắng, lúc
cười giống như tia nắng ôn hòa, định nói gì đó thì lại có tiếng người
gọi: “Phương Ca, chuẩn bị đi!”
Tô Ái Ái nhanh nhẹn nói: “Cậu mau đi đi, cố gắng lên!”
Phương Ca gật đầu, đi vào bên trong.
Sau đó lại có người tới kí tên, Tô Ái Ái lặng lẽ nghển cổ lên, xuyên quan
tấm mành, thấy thân ảnh bận rộn của Phương Ca, Phương Ca đang nói gì đó
với người ta; nụ cười nhàn nhạt của Phương Ca; Phương Ca ngồi trên hòm
đạo cụ, đeo tai nghe, nhắm mắt lại dựa vào tường…
Giống như rất nhiều ngày vừa ngọt ngào vừa gian nan thời cấp ba, Tô Ái Ái
không thể nào điều khiển hai mắt mình không dõi theo Phương Ca nữa.
Trang phục trong hậu trường bày hết xuống đất, người ta cứ mặc tới mặc
lui, chàng thanh niên cô yêu thích nhất kia, đeo tai nghe, dựa vào một
góc tường, ánh đèn trên đầu anh náo loạn như bóng ma, cho dù Tô Ái Ái bị cận thị cô vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh, đôi lông mi thật dài như đôi cánh chim khép hờ, đôi môi hồng nhuận… Tất cả những điều đó đều khiến cô cảm thấy không có gì đẹp hơn chúng nữa.
“Làm gì thế?” A Đan đập nhẹ vào vai Tô Ái Ái, cái người tên Âu Dương kia vẫn ở bên cạnh, tựa vào cột nhà, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Ái Ái, Tô Ái
Ái luôn cảm thấy trong mắt anh ta có chút đùa cợt nhẹ nhàng, hoặc là,
người này dù cười hay không cười, lúc nào ánh mắt anh ta cũng ngả ngớn
như thế.
Anh ta
quay đầu vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt Tô Ái Ái, không lảng tránh cũng
không tức giận, đôi môi mỏng lại cong lên, tạo nên một nụ cười mỉm. Tô
Ái Ái nhớ tới hiểu lầm lúc trước bèn cảm thấy không vui vẻ gì, cho nên
cô quay đi nhìn sang hướng khác.
Đan Dương hỏi: “Mọi người trong tiết mục liên khúc đến chưa?”
Tô Ái Ái nhìn xuống danh sách: “Còn thiếu một nam sinh nữa.”
Đan Dương mắng: “Fuck, tên nhóc này không biết lại rúc vào chỗ nào rồi?”
Anh ta chửi rất tục, Tô Ái Ái lại chẳng biết tiếp lời thế nào bèn coi
như không nghe thấy gì.
Đan Dương chớp mắt, thoát cái đã ra quàng tay lên cổ Âu Dương Diệp Bách,
cười với vẻ cực kì nịnh nọt: “Người anh em à, không xong rồi, cậu lên
nhé.”
Âu Dương quẳng cái tay của anh ta xuống, trong mắt đầy ý cười nhưng ngoài miệng thì nói: “Biến đi!” Nhấc chân đi luôn.
Đan Dương đi theo sau, vô cùng mất hình tượng, tiếng nóng vọng vào tai Tô
Ái Ái: “Dù sao năm ngoái cậu cũng lên rồi mà, cậu là chủ tịch đó!”
Có lẽ hai người đó là bạn bè (kiểu bạn bè vô cùng thân thiết ấy), quan hệ rất tốt, vừa đi vừa cãi nhau.
Ở đại học, người dễ dàng nổi tiếng nhất đều không phải là vì thành tích
học tập tốt mà phải là người cực kì giỏi về lĩnh vực nào đó. Đi ở trên
đường, chẳng ai nói chuyện họ kiểm tra được bao nhiêu điểm hay được giải thưởng nào cả mà điều được nói nhiều nhất chính là người đó ở trong dạ
tiệc hát bài gì, nhảy bài gì?
Phương Ca tất nhiên chính là ví dụ kinh điển nhất của năm nay r