Disneyland 1972 Love the old s
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326011

Bình chọn: 7.5.00/10/601 lượt.

ng biết nên nói gì nữa. Đã bảo Tô Dương đừng tới nữa thì ngày hôm sau vẫn cứ thấy người này ngồi ở đây. Đến cuối cùng, cậu ấy còn giảng thêm cho Tô Ái Ái cả môn Hóa nữa.

Lúc cô không hiểu bài, Tô Dương sẽ xoa xoa đầu Tô Ái Ái và mắng: “Tô Ái Ái, cậu ngốc thật!” Sau cũng vẫn ra tay trượng nghĩa, giảng lại lần nữa.

So sánh với Tô Ái Ái, Tô Dương đúng là người có tố chất khoa học tự nhiên

bẩm sinh, đạt giải cao trong cuộc thi thiết kế mô hình cho nên được cộng điểm trong kì thi vào đại học, thích nhìn tàu hỏa, ngay cả đầu tàu là

loại nào cũng có thể nói ra chính xác. Nhưng điều khiến Tô Ái Ái ngạc

nhiên chính là những gì cậu ta nói ra đều rất có triết lý.

Tô Dương

nói: “Định luật bảo toàn năng lượng, cậu nên nhớ rằng trên thế giới này

không có gì tự sinh ra hay tự mất đi, ví dụ như hơi nước sẽ bốc hơi lên

rồi ngưng tụ lại thành nước mưa, mưa xuống mặt đất, cây cối sẽ hấp thụ,

sau cùng lại biến thành hơi nước, có những thứ mất đi chính là để sinh

ra những cái khác, đó là quy luật của tự nhiên.”

Tô Dương nghiêng mặt nói như thế, trán cậu ta rất cao, khuôn mặt trắng trẻo giống như một

đứa bé, khi cười phá lên lộ ra một núm đồng tiền mờ mờ, lông mi cong dài như con gái. Bất kể là cười hay không cười, cậu đều rất đáng yêu.

Trong những ngày tháng sau này của Tô Ái Ái, cô chưa bao giờ quên đã từng có

một cậu thiếu niên đã cố chấp muốn đồng hành với cô trên chặng đầu tiên

của đường đời gian nan. Mỗi lần cô đi qua cửa hàng KFC này đều sẽ bất

giác ngước đầu nhìn lên lầu hai, ở chỗ ngồi sát cạnh cửa sổ kia từng có

một cậu thiếu niên đẹp như mặt trời mỗi buổi trưa sau giờ học đều ngồi

đó đợi cô, luôn gọi trước cho cô một ly kem Chocolate Sundae ngọt lịm.

Nhưng chính như lời Tô Dương nói, định luật bảo toàn năng lượng đúng với tất

cả mọi sự vật, tình yêu cũng có định luật bảo toàn của riêng nó, ví dụ

như Tô Ái Ái thích Phương Ca, tình cảm đó chỉ chuyển từ dạng này sang

dạng khác, vĩnh viễn không mất đi…

Tiết Sinh học, Tô Ái Ái bị Thạch Liệt Tình kiên quyết kéo đi đổi chỗ, hai cô ngồi ngay bàn phía sau Phương Ca và Hứa Viễn Hạo.

Liệt Tình nói thầm vào tai Tô Ái Ái: “Hôm nay sau khi tan học chúng ta phải hành động!”

Tô Ái Ái nhỏ giọng hỏi: “Không phải chứ! Lại làm xịt lốp xe nữa à?”

Liệt Tình nhéo tay Tô Ái Ái: “Ai còn chơi cái trò đó nữa!” Che miệng thần

thần bí bí nói với Tô Ái Ái: “Chúng ta cùng Hạo Tử đi gặp bạn trên mạng

của cậu ấy!”

Tô Ái Ái suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, tò mò hỏi: “Sao lại quen nhau vậy?” Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Cậu ấy không phải vẫn

yêu đương với cô bạn hoa khôi à?”

Liệt Tình khinh bỉ nói: “Cậu nghĩ cậu ta có thể lâu dài vậy sao? Rạn nứt lâu rồi!”

Lời này của hai người bị Hạo Tử ngồi phía trước nghe được, cậu ta dựa người vào bức tường bên cạnh, quay xuống, nói: “Ai cho các cậu đi? Vụ xịt lốp xe lần trước tớ vẫn còn chưa tính đấy, tớ vốn chỉ định đi cùng với Tiểu Phương thôi!”

Phương Ca nghiêng mặt sang nói: “Tớ chưa nói là sẽ đi!”

Hứa Viễn Hạo bóp cổ tay Phương Ca, nói: “Đã là anh em thì phải vì anh em mà hy sinh không tiếc mạng sống!”

Phương Ca ôn hòa nói: “Ừ, cậu vì anh em hy sinh không tiếc mạng sống, cậu còn vì con gái mà chém cho anh em vài dao chứ gì?”

Hứa Viễn Hạo đập nhẹ vào đầu Phương Ca, Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình ngồi phía sau cười đến nhe răng trợn mắt.

Thạch Liệt Tình vỗ vai Hứa Viễn Hạo: “Nào! Kể cho đông đảo mọi người nghe về tình yêu trên mạng của cậu đi nào!”

Hứa Viễn Hạo nhanh chóng đổi tư thế ngồi nghiêm chỉnh: “Chuyện kể rằng, đầu năm nay tớ mới lập tài khoản QQ, và luôn có gái đẹp tới kết bạn với

tớ…”

Tô Ái Ái cầm sách che mặt, nói: “Chắc chắn là cậu dụ dỗ con gái

chưa đến tuổi vị thành niên nhà người ta, con trai ai cũng thế!” Ngừng

lại, nói tiếp: “Em gái, có thể nói chuyện không? Em gái, bao nhiêu tuổi

rồi? Em gái, học lớp mấy rồi? Nhà ở đâu vậy?”

Tô Ái Ái nói rất buồn

cười, khiến cho Phương Ca ngồi bên trên với cái lưng lúc nào cũng thẳng

tắp mà bây giờ lại cười đến cong vẹo.

Hứa Viễn Hạo đập đập hộp bút Tô Ái Ái: “THật là không ngờ nha, bạn học Ái Ái, kinh nghiệm đầy mình!”

Tô Ái Ái đỏ mặt, chuyện chat trên mạng, thực ra những cô cậu thiếu niên ở

thời đại này đều đã từng thử qua. Thực ra cô cũng có dùng QQ, lúc mới

đầu cũng có nói chuyện cùng với hai cậu nam sinh, nhưng tới tận bây giờ

vẫn chưa đăng nhập nói chuyện tiếp, càng không có can đảm đi gặp mặt

giống như Hạo Tử.

Liệt Tình đập vào người Hạo Tử: “Đừng linh tinh, kể tiếp đi!”

Hứa Viễn Hạo tiếp tục: “Kỳ thực, nickname trên mạng là cực kì quan trọng,

ngay từ đầu tớ đã lấy tên là ‘Sát thủ tình yêu lưu lạc chân trời’” rồi

nhướn mày: “Thế nào? Kinh chưa?”

Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình vừa nghe xong, suýt chút nữa cười đến mức úp sấp xuống bàn.

Hứa Viễn Hạo bày ra dáng vẻ không tìm được người có cùng chí hướng, tiếp

tục nói: “Đáng tiếc, cái nickname đó khiến ngày nào cũng có những bà cô

hơn 30 tuổi kết bạn với tớ, tớ cảm thấy, phải sửa lại tên!”

Tô Ái Ái rướn đầu lại gần hơn, hỏi: “Bây giờ lấy tên là gì?”

Hứa Viễn Hạo ấp a ấp úng nói: “là sát thủ tình yêu!”