
ắt của Hạo Tử ở phía kia.
Liệt Tình buông Tô Ái Ái ra, móc ra chiếc máy ảnh, nói: “Nào nào, chụp ảnh thôi, tớ còn chờ mỗi cậu thôi đấy!”
Thầy Triệu kinh điển thong thả bước tới, nhận lấy máy ảnh, cười như Shin-cậu bé bút chì, lông mày rậm nhướn cao, nói: “Cô gái nhỏ, anh chàng lớn,
cười đi nào!”
Mọi người thoắt cái bị thầy chọc cho cười rất tươi.
Gió mùa hạ thổi trong vườn trường, lá cây ngô đồng màu lục chuyển động nhẹ
nhàng như những sóng nước, Hạo Tử choàng vai Phương Ca, đôi mắt trừng
lớn. Phương Ca tay cầm sách vở, tay gọn gàng buông thõng, áo trắng phẳng phiu không một nếp nhăn, khóe môi mềm mại cười tươi, trong đôi mắt to
ngược nắng phản chiếu ánh mặt trời. Tô Ái Ái đứng cạnh Phương Ca, lộ ra
một vài chiếc răng, cười đến híp cả mắt, tay làm thư thế chữ V, người
hơi rướn về phía trước, Thạch Liệt Tình nghịch ngợm đứng trên ghế phía
sau, một tay nhéo má Tô Ái Ái, một tay nhéo tai Phương Ca, tóc vẫn xoăn, cả hàm răng đều lộ ra, trông rất giống một cậu trai tinh nghịch.
“Tách”, tuổi thanh xuân của bốn đứa trẻ thoắt cái đã được vẽ lại trên
bức ảnh tuyệt đẹp này…
Về sau, tấm
ảnh đó được Tô Ái Ái ép plastic, bỏ vào trong thẻ cơm, giấu ở mặt sau
của thẻ, chỉ có một mình cô biết đằng sau tấm thẻ đó có một bức ảnh như
vậy.
Đó cũng là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay giữa cô và Phương Ca…
Một buổi tối của tháng bảy, Liệt Tình gọi điện thoại cho Tô Ái Ái, nói: “Ngày kia tớ phải đi rồi!”
Ái ÁI xoay người đi giở lịch lên xem, đột nhiên phát hiện thì ra ngày
tháng qua nhanh như vậy, cô không biết nên nói gì nữa, nói phải chú ý an toàn sao? Hỏi hành lý đã thu dọn xong chưa sao? Đó không phải là cách
nói chuyện của cô với Liệt Tình, cô suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Cậu đã
nói cho Phương Ca?” dừng một chút rồi nói thêm “Và Hạo Tử chưa?”
Bên kia, Liệt Tình nửa ngày không thấy nói năng gì, rất lâu sau mới nói:
“Thôi, bỏ đi, đỡ phiền phức, tớ nói với cậu một tiếng, đến hôm đó sẽ
không gọi cho cậu nữa!”
Ái Ái “Ừm” một tiếng, cô không nhớ sau đó mình đã nói những gì, lúc định thần lại thì đã cúp điện thoại mất rồi.
Tô Ái Ái xếp bằng ngồi dưới đất, cô biết là Liệt Tình sắp phải đi rồi,
cũng biết là tháng Bảy đã tới rồi, nhưng đến hôm nay mới phát hiện lúc
thực sự đến khoảnh khắc đó cô vẫn không cách nào thích ứng nổi. Tình bạn của Thạch Liệt Tình và Tô Ái Ái là kiểu “hận đã gặp nhau quá muộn”,
thuộc kiểu “nói chuyện mấy trăm năm mà vẫn cảm thấy chưa hết chuyện”, cứ nghĩ hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau. Cô còn muốn kể rất nhiều chuyện
trên đại học với cô ấy, cô còn muốn dẫn bạn trai đến giới thiệu với cô
ấy, cô còn có rất nhiều con phố muốn đi dạo cùng với cô ấy… Tay trái và
tay phải, đột nhiên tay trái phải lìa xa tay phải, tim đập đến đau đớn,
Tô Ái Ái lập tức nhảy lên đi gọi điện thoại: “Alo, Hạo Tử à? Bây giờ cậu có ở cạnh Phương Ca không?”
“…”
“Ừm, có thể tìm cậu ấy được không?”
“…”
“Được, nửa giờ sau, gặp ở dưới lầu nhà thầy giáo cậu ấy!”
Đêm hôm đó, rất yên tĩnh, trong tiểu khu, ánh đèn đường mờ ảo kéo dài cái bóng của ba đứa trẻ.
Phương Ca đeo hộp đàn xuống lầu. Đột nhiên có người lớn tiếng hát một bài với
ca từ rất khác lạ: “Ta muốn đánh bom trường học, thầy giáo không biết,
con chim nhỏ nói chào buổi sáng, rồi hỏi vì sao cậu lại đeo bao thuốc nổ trên lưng!”
Phương Ca khó hiểu quay
đầu lại, Tô Ái Ái đứng dưới ngọn đèn đường cười vui vẻ, Liệt Tình hát
xong chỉ tay vào hộp đàn violon trên lưng anh, giả bộ trừng mắt: “Nói
đi, vì sao cậu lại đeo bao thuốc nổ trên lưng?” Hạo Tử đi qua, đập vào
vai Phương Ca: “Tiểu Phương à, lớp học đàn violon của cậu thật lâu quá
đấy!”
Phương Ca bất chợt cười phá lên, khuôn mặt dưới ánh trăng càng trở nên dịu dàng hơn, hỏi: “Sao các cậu lại tới đây?”
Tô Ái Ái lớn tiếng nói: “Hôm nay là ngày nhớ trường, chúng ta về trường học một chuyến đi.”
Nửa đêm, trường học đã đóng cửa từ lâu.
Hứa Viễn Hạo thuộc đẳng cấp cao thủ trốn học, trèo qua cổng sau trường một
cách rất dễ dàng, Phương Ca và Thạch Liệt Tình đều là kiện tướng thể
dục, trèo qua một cái cổng cũng chẳng có gì là to tát, chỉ có Tô Ái Ái
là ngồi trên cổng trường mà run lên bần bật, nước mắt cũng sắp chảy ra
đến nơi: “Chúng ta không vào nữa có được không?”
Liệt Tình mắng: “Đừng dài dòng, quan trọng là ý chí của cậu ấy, nhảy xuống đây ngay cho tớ!”
Hạo Tử mở rộng cánh tay, nói: “Nhảy xuống đi, anh đây đã đỡ rất nhiều mỹ nhân rồi!”
Phương Ca nhẹ nhàng nói: “Cậu chọn nhảy vào trong trường hay nhảy ra ngoài trường đây?”
Tô Ái Ái cảm thấy rất xấu hổ, quay đầu đi không dám nhìn anh,
Suy nghĩ một lát, hít sâu một hơi, nhắm mắt, nhảy xuống!
Khuỷu tay đập vào thứ gì đó cứng cứng, hơi đau một chút, rồi được Liệt Tình
kéo dậy, vừa giúp cô phủi bụi trên đầu gối, vừa mắng: “Thật đúng là
không có tiền đồ.”
Hạo Tử xoa xoa
bụng rồi đứng lên, Phương Ca đang xoa vai, Hạo Tử nói: “Tô Ái Ái, cậu
tuyệt đối không phải mỹ nhân, mỹ nhân trước giờ đều không đụng vào người ta như thế, cậu đụng người ta như Sao Hỏa đụng vào Trái Đất vậy.”
Tô Ái Ái thoắt cái đỏ mặt.
Vườn trường đêm khuya dườn