80s toys - Atari. I still have
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326285

Bình chọn: 10.00/10/628 lượt.

tay dụi nhẹ khóe mắt, ở giờ khắc này đột nhiên cô cảm thấy rất buồn, cảm thấy giây phút này có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên, bởi

vì…khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra nữa.

Họ hát: “Tôi tìm bạn rất lâu rồi, người bạn tôi dùng cả trái tim để đổi lấy.”

Sau này, Quang Lương và Phẩm Quan cũng tan rã.

Gần sáng, Tô Ái Ái bị Phương Ca lay cho tỉnh giấc, đi xuống dưới, chui vào

phòng học, dựa vào Liệt Tình đang ngủ say. Lúc tỉnh dậy trên người cô có áo khoác của Phương Ca, cô giúp Liệt Tình khoác lên, muốn ra ngoài đi

WC, nhưng lúc đi trên hành lang lại cảm thấy sợ.

Tô Ái Ái nghe được giọng nói của Hạo Tử, ở trên hành lang tầng trên, cô nghĩ ngợi rồi trèo lên đó.

Vừa đi hết các bậc cầu thang, đang định bước lên hành lang, chợt nghe thấy

Hạo Tử nói: “Vậy Tống Tiểu Kiều cũng muốn đến đại học S sao?”

Giọng nói Phương Ca nhàn nhạt: “Ừm.”

Tô Ái Ái dừng bước, vẫn đứng trên cầu thang.

Giọng nói của Hạo Tử lại vang lên, ngữ khí có một chút không đứng đắn thường

thấy khi hai nam sinh nói chuyện với nhau: “Ha, Tô Ái Ái của chúng ta

cũng đến đại học S đấy!”

Tô Ái Ái chấn động đến mức tim lữo mất một nhịp đập.

Phương Ca nhíu mày: “Cậu đừng đoán mò!”

Hạo Tử khoác tay lên vai Phương Ca, vỗ mạnh: “Tớ biết, chắc chắn lão huynh cậu sẽ nói: chỉ coi cô ấy là em gái thôi!”

Phương Ca một tay hất tay cậu ta ra, phụng phịu nhưng nói rất nghiêm túc: “Tớ

từ trước tới giờ chưa từng coi Tô Ái Ái là em gái.”

Với một nam sinh, nữ sinh nào đối xử đặc biệt với mình chỉ cần tinh ý một

chút sẽ nhận ra ngay. Anh chưa từng coi Tô Ái Ái là em gái, cũng chưa

từng nói với cô như thế. Một câu “Xin lỗi, tớ chỉ coi cậu là em gái” còn đau đớn hơn một câu “Xin lỗi, tớ không thích cậu.” Một nam sinh làm sao có thể thực sự chỉ coi một nữ sinh là em gái được chứ, anh trai – em

gái, quan hệ này quá mức nhập nhằng, anh làm sao có thể mang tình cảm đó đặt lên người cô, như thế làm cô thiệt thòi quá.

Anh nghiêng mặt đi, trời đã bắt đầu sáng rồi, đường chân trời cũng hiện lên một màu ửng đỏ, anh nhàn nhạt nói: “Cô ấy xứng đáng có được một người

tốt, chờ đến khi hoàn cảnh thay đổi, lên đại học rồi chắc chắn cô ấy sẽ

gặp được người phù hợp với mình.” Giọng nói nhẹ nhàng, phiêu diêu trong

gió.

Tô Ái Ái là một cô gái tốt, có

nụ cười rất ngọt ngào, lúc thì an tĩnh lúc thì ồn ào, rất đáng yêu. Nếu

thực sự có một cô gái như vậy thích anh, anh sẽ cảm thấy rất hãnh diện,

nhưng chính bởi vì cô ấy tốt đẹp như vậy, cho nên anh mới mong muốn sau

này cô ấy sẽ tìm được một người tốt hơn, mối tình đầu đối với mỗi người

thường rất khó quên, anh cũng biết là như thế. Trong lòng anh đã có một

người rồi… Cứ như vậy đi, hãy cứ là bạn tốt, cuối cùng rồi cũng sẽ ổn

thỏa cả thôi.

“Haiz” Hạo Tử thở dài, đè tay lên vai Phương Ca, không thèm nói nữa.

Tô Ái Ái tựa lưng vào tay vịn cầu thang, tay chân đều lạnh ngắt, khó chịu

đến mức muốn hét lên thật to, thì ra tâm sự của cô từ lâu đã sáng như

tuyết trong mắt người khác. Anh nói “Cô ấy xứng đáng có được một người

tốt” “Khi hoàn cảnh thay đổi, cô ấy sẽ gặp được người phù hợp với

mình.”, tim đau nhói, mắt cũng trướng đau, có lẽ đã đến lúc không nên

lừa dối bản thân nữa, cô dùng sức nhéo lên mặt mình: “Tô Ái Ái, con bé

ngu ngốc này! Gây ra bao nhiêu phiền phức cho những người xung quanh!”

Rơi một hạt nước mắt, cô nói với chính mình: từ ngày hôm nay, bắt đầu từ sáng sớm nay, đem đoạn tình cảm đó chôn vùi thật sâu cho ta!

Tô Ái Ái dùng nước lạnh vỗ lên mặt vừa ngẩng đầu lên đã bị Liệt Tình ôm

chặt: “Tớ cứ tìm cậu mãi, tỉnh rồi cũng không gọi người ta dậy, chúng ta đi thôi.”

Lúc xuống lầu đã là sáng sớm, hứa Viễn hạo đang giậm chân dưới đó: “Nhanh lên nào, con gái đúng là chúa lề mề”

Phương Ca đang đứng chờ ở hành lang có cây tử đằng, quay mặt, xoay người đi

lên cầu thang. Ánh bình mình mùa hạ mờ ảo bao phủ trên dáng người gầy

guộc của anh, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định.

Tô Ái Ái đột nhiên cmả thấy mình rất may mắn, từng thích một cậu thiếu

niên tốt đẹp như vậy, có một mái tóc mềm mại nhất trên đời, một khuôn

mặt rất điển trai, tư thế xoay bút cũng rất rất đẹp… Anh đã từng dạy cô

nghe nhạc của Vô Ấn Lương Phẩm, dạy cô cách xoay bút… Mối tình đầu của

cô chính là một người như thế! Cô nghĩ đoạn tình cảm này tuyệt đối không bao giờ khiến cô hối hận!

Cảm ơn cậu, người tớ đã từng yêu!

Phương Ca nhướn khóe môi lên một chút, cười nhẹ, ánh nắng sớm mờ nhạt bất chợt rõ ràng hơn rất nhiều, anh đứng trên hành lang phía sau cây tử đằng, cả người tỏa ra một hơi thở tươi mới, có một ánh sáng màu lục phát ra từ

người anh.

Tô Ái Ái thử mỉm cười, cười nụ cười mà anh từng cười với cô, cố gắng để anh thấy được nụ cười cuối cùng của mình…

Hạo Tử đột nhiên hô to: “Chúng ta thi xem ai chạy ra ngoài cổng trường nhanh nhất. Một… hai… ba… chạy!!!!”

Thạch Liệt Tình vừa chạy vừa lớn tiếng hét: “Hạo Tử, cậu đúng là đồ vô lại, dám chạy trước!”

Tô Ái Ái bắt đầu cười “Haha”

Gió thổi làm rối loạn mái tóc, bốn người cười vui vẻ đuổi nhau trong vườn trường mua hạ.

Cứ như vậy, lúc chạy ra ngoài cổn