
- Thế nếu chúng ta tiến vào trong hang động, biết đâu còn một lối ra khác thì sao?
- Mùa này thì không có đâu. Ngay cả khi có một dòng sông ngầm chảy qua đây thì nước cũng sẽ đóng băng. Lối thoát hiểm duy nhất là theo phương thẳng đứng của giếng vực thẳm này. Chúng ta không thể bắt đầu ngay hôm nay được. Cần phải mất ít nhất năm tiếng đồng hồ để leo, anh cho là lúc này chúng ta có nhiều nhất là hai tiếng trước khi mặt trời sang sườn núi bên kia, mà trong bóng tối thì không thể leo qua nổi đâu. Cứ lấy lại sức rồi đi tìm đồ đạc của chúng ta đã. Nhiệt độ trong hang này không thấp như anh tưởng, thậm chí chúng ta có thể cố ngủ một chút trong túi ngủ.
- Anh thật sự nghĩ rằng chúng ta có thể ra khỏi đây?
- Em đủ trình leo qua khe núi này, em sẽ leo trước.
- Không, anh leo trước, Suzie nài nỉ.
- Anh đau hai bên sườn quá nên không thể kéo em được, anh mà bị hẫng tay, anh sẽ kéo theo em mất.
Shamir quay lại nơi họ rơi xuống. Cơn đau khiến anh thở khó nhọc, nhưng anh cố không tỏ vẻ gì trước Suzie. Trong khi anh bới tuyết bằng hai bàn tay đeo găng với hy vọng tìm lại được gậy leo núi, thì cô đi về phí cuối hang động.
Đột nhiên, anh nghe tiếng cô gọi anh. Shamir ngoài nhìn rồi trở lại với việc của mình.
- Đến đây giúp anh tìm đồ nghề đã, Suzie!
- Quên mấy thứ gậy gộc của anh đi mà đến đây xem này!
Phía cuối hang, một tấm thảm băng, trơn láng như thể được đầm nện bằng một loại máy móc cơ khí, trải rộng trước mặt họ trước khi chìm khuất trong bóng tối.
- Em sẽ đi tìm đèn pin.
- Đi với anh, Shamir ra lệnh. Chúng ta sẽ thám hiểm nơi này sau.
Suzie miễn cưỡng quay bước và trở lại nơi Shamir đã đào bới.
Họ đào bới tuyết trong suốt một giờ đồng hồ. Shamir nhận ra một cái đai của chiếc ba lô mà anh đã để mất trong lúc rơi và thở phào nhẹ nhõm. Vật tìm được này giúp anh có hy vọng trở lại. Nhưng không một vết tích của chiếc gậy cuốc.
- Chúng ta có hai đèn pin, hai bếp, hai khẩu phần ăn và hai cuộn dây bốn mươi lăm mét. Nhìn vách núi được ánh sáng chiếu vào này xem, anh nói. Ánh nắng khiến băng tan, phải đi hứng nước thôi. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ bị mất nước.
Suzie nhận ra mình đang khát khô cổ họng. Cô lấy cà mèn của mình và cố để nó ở thế thăng bằng, ở nơi mà băng đang nhỏ giọt xuống.
Shamir đã không nhầm, ánh sáng nhạt dần rồi nhanh chóng biến mất, như thể một sự hiện diện mờ ám vừa đóng chặt lại khoảng trời phía trên đầu họ.
Suzie bật chiếc đèn thợ mỏ lên. Cô gom góp đồ đạc lại, mở túi ngủ rồi chui vào bên trong.
Shamir đã đánh mất đèn thợ mỏ. Anh lấy đèn pin rồi tiếp tục đào bới dưới lớp tuyết, công dã tràng. Đến khi sức lực cạn kiệt, hơi thở gấp gáp và hai phổi khô cháy, anh quyết định dừng tay một chút. Khi anh quay trở lại chỗ Suzie, cô bẻ thanh ngũ cốc của mình rồi chia cho anh một nửa.
Shamir không tài nào nuốt nổi thứ gì, cứ nuốt là anh thấy buồn nôn.
- Được bao lâu? Suzie hỏi.
- Nếu chúng ta giảm khẩu phần ăn, nếu chúng ta hứng được đủ nước, nếu không có tuyết lở nào lăn xuống phủ kín khe núi này, chắc là được sáu ngày.
- Em đang hỏi anh bao lâu nữa thì hai ta sẽ chết, nhưng em cho là anh đã trả lời em rồi.
- Bên cứu hộ sẽ không để lâu thư thế mới đi tìm kiếm chúng ta đâu.
- Họ sẽ không tìm ra chúng ta, chính anh đã nói như thế. Không phải ở đáy khe núi này. Em sẽ không bao giờ tới được thềm núi mà anh đã chỉ cho em khi nãy, mà dù cho em có tới được đó đi nữa thì việc leo lên được cái giếng dựng đứng như ống khói cao đến sau chục mét này cũng quá sức chịu đựng của em.
Shamir thở dài.
- Bố anh từng bảo anh rằng, khi không thể bao quát được một sự việc, hãy xem xét lần lượt từng bước. Từng bước nhỏ mà làm được thì tích tiểu thành đại, rồi sẽ đi được tới cái đích mà ta đã vạch ra. Sáng mai, ngay khi ánh sáng ban ngày chiếu đủ sáng cho khe núi này, chúng ta sẽ tìm cách để leo được lên chỗ sườn treo. Còn cái giếng, cần phải đợi đến ngày kia, chúng ta sẽ đợi. Giờ thì em nên tiết kiệm pin và tắt cái đèn này đi thôi.
Trong khung cảnh tối đen đang bao bọc lấy họ, Shamir và Suzie nghe thấy vọng từ phía trên tiếng rít của ngọn gió đang quét qua ngọn núi. Cô gối đầu lên vai Shamir và xin lỗi anh. Nhưng Shamir, kiệt sức vì đau đớn, đã thiếp ngủ từ lúc nào.
*
Suzie bị tiếng gầm gào vang như sấm đánh thức giữa đêm và, lần đầu tiên trong đời, cô nghĩ rằng mình sắp chết ở đây, dưới đáy khe núi này. Điều khiến cô thấy kinh hoảng, còn hơn cả ý nghĩ về cái chết, là thời gian mà cái chết bén rễ. Một khe núi không phải nơi dành cho người sống, có lần cô đã đọc được như thế trong những ghi chép về leo núi.
- Không phải dông đâu, Shamir thì thào, là tuyết lở đấy. Ngủ lại đi em và hãy thôi nghĩ đến cái chết, đó là điều không bao giờ nên nghĩ tới.
- Em có nghĩ đến điều đó đâu.
- Em nép chặt vào anh đến mức khiến anh tỉnh cả giấc đây này. Chúng ta vẫn còn thời gian phía trước.
- Em chán phải chờ đợi rồi, Suzie nói.
Cô chui ra khỏi túi ngủ, rồi bật đèn thợ mỏ lên.
- Em làm gì đấy? shamir hỏi.
- Em đi làm nóng chân tay một chút. Anh cứ ở yên đây nghỉ ngơi nhé, em sẽ không đi xa đâu.
Shamir chẳng còn sức l