
an ngắn anh
cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Sao lại thế này?"
Mộ Diễn nhếch khóe môi, vẫn chưa trả lời. Sao lại thế này? Anh cũng
muốn biết sao lại thế này. Tình yêu thầm khắc sâu trong lòng bây giờ
đang nhảy loạn, cái loại phiền toái này khiến anh không thể bình tâm
nổi.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Anh hiển nhiên không muốn nói đến chuyện mới vừa xảy ra, Lữ Phương giật giật khóe miệng, cũng chẳng muốn quản , "Hạ Xương Nguyên bị thương cực
kì nghiêm trọng, giải phẫu rất khó khăn, tuy nhiên bảo vệ được tính
mạng, trong khoảng thời gian này vẫn không thấy tốt lên, hiện tại
Chung-Hạ đều đã tan rã, nhưng chỉ không gặp nhau một thời gian, Chung-Hạ tiến triển phi thường, đúng là nằm ngoài dự liệu."
Mộ Diễn nheo mắt lại, khóe miệng anh dương lên, "Không ngoài ý muốn,
cậu đã quên đất đai sở hữu của Chung-Hạ lúc trước khi lập nghiệp là nhờ vào ai sao? Nếu lúc trước không có cơ nghiệp to lớn của Tạ gia tương
trợ cho Hạ Xương Nguyên thì hắn làm được gì, mới đầu Chung-Hạ là do hai
vợ chồng hắn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nhưng mấy năm nay vợ của hắn
chỉ được đứng ở phía sau màn mà thôi. Bất quá cũng chỉ là vùng vẫy giãy
chết, các số liệu nhìn qua cũng không khó coi, Chung-Hạ đã là hết cách
xoay chuyển."
Lữ Phương híp híp mắt, anh ta xoay người đứng bên cạnh ghế sofa, "Tôi
đã cùng cục trưởng Phương chào hỏi qua, chuyện quy hoạch tuỳ thời mà
tiến hành. Chính cậu cũng nghĩ muốn mọi chuyện diễn ra thật tốt, thu
những vẫn phải phóng. Mộ Diễn, lúc trước tôi nghĩ nếu đi sai một bước
thì hỏng hết còn có thể mất đi Tiểu Hiền, tôi vẫn cho rằng chính mình
đúng, nhưng đem cô ấy ra so sánh, tôi mới biết được ngoài cô ấy tất cả
đều là quả rắm."
Nói xong, Lữ Phương xoay người ra khỏi văn phòng. Mộ Diễn đứng tại chỗ
trầm mặc thật lâu, ngón tay cầm một điếu thuốc rồi lại đổi một điếu
khác, trước mắt hiện ra tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, cái cảm giác mất đi người thân như cây kim, ngày ngày tháng tháng đâm vào trong lòng. Nếu không nhổ, anh không biết chính mình rốt cuộc lại vì cái gì
mà giao tranh.
Tắt điếu thuốc, Mộ Diễn một tay bấm gọi cho Lữ Phương, "Thu."
Một chữ, giải quyết dứt khoát, không lâu sau kinh tế ở Nam Bình sẽ xoáy theo chiều gió. Thần sắc trên mặt Mộ Diễn cực lạnh, cuối mùa gió vô
cùng vô cùng lạnh.
Anh phất phất tay, phía sau lưng anh hiện ra một người.
"Ám Ảnh, điều tra nhà họ Nhậm, tra cho kĩ, nhớ kỹ không được lưu lại dấu vết."
"Vâng" Tiếng nói khàn khàn ở trong không khí vang lên một khắc, ngừơi đã biến mất.
Tất cả tiếng động ở căn phòng này đều biến mất, Mộ Diễn lấy điện thoại
di động, sau vài tiếng tút đầu kia có người bắt máy, "Mộ Diễn?"
Thanh âm của cô nhàn nhạt , mang theo chút vui vẻ, sau khi cô gọi tên
anh, khóe miệng anh nhịn không được nâng lên ... một nụ cười, mi tâm dãn nhẹ, giọng nói của cô có sức có lực làm hơi thở của người khác ổn định, rõ ràng cô không phải một cô gái mềm mại, lại khiến anh cảm thấy thoải
mái, "Ở nơi nào?"
"Nhà." Tử Ca nói xong, cô cau mày, cô thật sự không muốn nói chuyện
phiếm, làm nũng lại càng không được, đành ép buộc bản thân đi hỏi, "Hôm
nay anh trở về sao? Em bảo Vương Linh chuẩn bị đồ ăn anh thích, mấy ngày nay em đã không gặp anh rồi."
Giọng nói mang theo một chút oán giận, cô nhíu mày, cố gắng sắm vai
nhân vật phụ cho đúng, lại phát hiện nhanh như vậy bản thân mình đã dâng lên cảm giác chua xót, thanh âm đột nhiên bén nhọn, "Mộ Diễn, anh và Mộ Tình ở cũng một chỗ? Anh rốt cuộc đem em đặt ở chỗ nào, để em chịu lạnh ở đây một mình sao? Mộ Diễn, không phải anh cho em tiền bạc là cái gì
cũng có thể làm. Cô ấy đã lập gia đình , bất luận trước kia huynh muội
hai người có quan hệ gì, thì bây giờ cô ấy cũng đã lập gia đình. . . . . ."
"Hạ Hạ, " Đột nhiên thanh âm lạnh lẽo cắm sâu vào lòng Tử Ca , Mộ Diễn
nhíu chặt mi, thanh âm bén nhọn của cô khiến anh trở nên tà ác, bất luận là loại phụ nữ nào, có phải đến cuối cùng đều ai cũng có lòng tham như
vậy không? Thật sự anh bệnh không hề nhẹ mới có thể nghĩ tại thời điểm
này muốn nghe giọng nói của cô một chút
"Hôm nay tôi không về."
Điện thoại cắt đứt, Tử Ca thu hồi sắc mặt bén nhọn, cô yên lặng cúp
điện thoại, phân phó, "Vương Linh, tôi nghĩ muốn ăn mì trứng gà."
"Hạ tiểu thư. . . . . ."
Vương Linh nhất thời thẫn thờ, mới vừa rồi cô còn nắm điện thoại kêu to làm cho người ta giật mình, bộ dáng như vậy không giống một người đàn
bà chanh chua, nhưng lúc dừng máy, ánh mắt cô rất điềm tĩnh, cô xoay
người lại, khóe miệng ôm lấy nụ cười, hai tay lau mặt, "Giật mình sao?
Bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc, lúc gặp anh ấy tôi liền thay đổi."
"Hạ tiểu thư, cô nhất định là, nhất định là thích tiên sinh rồi." Vương Linh ấp úng tiếp lời, đơn thuần thừa nhận.
Tử Ca ngồi trên ghế không nói gì, khóe miệng mỉm cười có chút chua xót.
"Vương Linh, cho một ít dấm chua vào đó." Tử Ca nhíu mày ngẩng đầu,
bình thường cô thích ăn mỳ nhưng hiện tại cô không thấy nó hợp khẩu vị
nữa rồi.
Vương Linh xem xét Tử Ca sau đó ngoan ngoãn đi lấy giấm chua bỏ vào. Tử Ca ăn nồng nhiệt, Vương Linh lại kin