
lúc này khí thế của cô vì
câu nói của anh mà giảm đi vạn phần, Mộ Diễn nhìn hai mắt cô ảm đạm rũ
xuống, đang bình tĩnh đối mắt, anh lại cảm thấy trái tim rút mạnh một
phen, loại cảm giác khác thường này, làm anh trở tay không kịp.
Nước mắt dọc theo gò má trợt xuống, nóng cả khuôn mặt, Tử Ca nhịn xuống
tiếng khóc, ở trong lòng lần lượt nói, Hạ Tử Ca, đừng dễ dàng kích
động, không có gì quan trọng bằng bản thân mình, không cần khóc vì người khác. . . . . .
Trong lòng tức giận vô hạn Mộ Diễn nhưng
khi nhìn thấy nước mắt của cả tất cả đều tan biến, vẫn đang đứng xem
trò, đột nhiên Sở Luật đem Tử Ca kéo vào trong lòng, ngón tay lau đi
những giọt nước mắt trên mặt cô, đem mặt cô vùi vào trong bộ ngực của
mình ngăn cách rất nhiều tầm mắt, "Mộ thiếu, thật có lỗi , quấy nhiễu
hứng thú của mọi người. ."
Một câu của hắn, giống như đem cô và hắn hoà vào một, ánh mắt Mộ Diễn híp híp nguy hiểm , anh nhìn chằm
chằm khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu ở trong ngực Sở Luật, đáy mắt nổi lên
một trận gió bão.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễnđànLêQuýĐôn
Bước đi không hề dừng, quay đầu lại một cái cũng không. Mộ Diễn nhìn chằm
chằm bóng lưng của cô từ từ khuất xa, khuôn mặt tuấn tú che kín vẻ nham
hiểm, ngay cả Mộ Tình cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Sở Luật không cho cô cơ hội được nói một câu, xả thân đi ra ngoài, Tử Ca
cũng không vùng vẫy, mãi đến ra khỏi hội trường, cô mới đẩy Sở Luật ra,
lấy khăn tay lau khô những giọt nước, sau khi khóc, đầu có chút lưu
thông.
Mộ Diễn, đối với cô đã không còn một chút hi vọng nào.
Nếu như có thể dùng nhiều tâm tư hơn một chút, nếu anh thật sự để ý, có thể nhận ra cô tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy. Chỉ là kết quả này,
rất tốt, đúng là cô muốn , ít nhất đêm nay cô đã diễn trọn vai.
Ánh mắt cô vẫn sưng đỏ như cũ, trong ánh mắt lại không có sự bi thương. Sở
Luật nhìn chằm chằm cô nửa ngày, hắn lấy ra một điếu thuốc, nuốt nhả hồi lâu mới mở miệng hỏi, "Cô diễn trò như vậy làm gì?"
Sở Luật dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhẹ cười, "Thật sự chưa có ai khiến Mộ thiếu rớt đài được, cô thật lợi hại."
Tử Ca hít hít cái mũi, cô ngồi trên một chiếc ghế ngoài hội trường, tức
giận mở miệng, "Không phải tôi nói anh đừng xen vào chuyện người khác
sao?"
"hông phải cô mang thai sao, nếu như phát sinh xung
đột. . . . . ." Hắn giương mắt lướt qua bụng cô, Tử Ca trợn mắt nhìn
hắn, qua thật lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của chính mình.
"Nếu anh thật sự muốn giúp tôi, coi như không biết chuyện này đi."
Ngồi ở trên ban công
một hồi, Mộ Diễn vẫn không trở về. Khoé miệng Tử Ca gợi lên ý cười, cô
xác nhận anh sẽ không trở về. Đi vào phòng ngủ, rúc vào trong chăn, khi
nằm trên chiếc giường mềm mại toàn bộ sự mệt mỏi đã tan đi, cô ngủ thoải mái cực kỳ.
Đưa Mộ Tình trở về, lại bị cô ta giữ lại, Mộ Diễn cũng không dễ dàng rời đi.
"Ca, anh không thể lưu lại sao? Em thật sự sợ hãi.".
Mộ Tình đang khẩn cầu anh không phải không biết , chỉ là trong lòng đang khó chịu vô cùng, chỉ cần suy nghĩ đến chuyện tối nay Tử Ca cùng Sở
Luật rời đi, Mộ Diễn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy
dựng.
"Để Tiểu Hiền qua đây đi, anh có việc." Mộ Diễn cầm điện thoại nhấn một
dãy số, nhưng không hề phát hiện ra đây là lần đầu tiên anh cự tuyệt yêu cầu của Mộ Tình.
Mộ Tình mím môi, lần đầu ca ca cự tuyệt mình. Cái loại cảm giác khó nắm
bắt một thứ gì đó trong tay, nhất thời khiến Mộ Tình khó chịu, cô ta cắn môi nhìn chằm chằm Mộ Diễn cũng không biết bản thân mình nên nói cái
gì.
Không đợi Tiểu Hiền đến, anh đã khẩn cấp rời đi. Thời điểm tay của người đàn ông vừa chạm đến cửa, một giọng nói vang lên, "Ca, anh quan tâm cô
ta sao?"
Nhiều hơn so với em sao?
Trả lời của cô chỉ là tiếng cửa đóng lại. Trên mặt Mộ Tình hiện lên vẻ
âm u, cảm giác ghen tị xâm nhập vào xương tủy. Thứ vốn thuộc về cô bây
giờ lại thuộc về người khác người khác ? Cô không cho phép.
Đang ngủ ngon đột tự nhiên Tử Ca bừng tỉnh, cô vươn vai mệt mỏi, vừa
muốn rời giường thì đột nhiên phát hiện có một người đàn ông đang đứng
trước cửa. Thân thể bỗng cứng đờ, chỉ trong chốc lát, Tử Ca đã kịp phản
ứng, cô xốc chăn lên đi chân trần dẫm lên tấm thảm, nhào về phía trước
ôm eo Mộ Diễn, "Anh trở lại, em biết anh sẽ trở về mà."
Đèn điện rất sáng, cô ôm của thắt lưng của anh trong lòng ảo não vô
cùng, cô tự nhiên đến nỗi ngay cả khi anh về cô cũng không giật mình lo
lắng.
Mộ Diễn xoay người, con ngươi sầm lãnh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng
không mang theo ý cười, anh gỡ cánh tay của cô ra, động tác mãnh mẽ, cả
người đã bị Mộ Diễn quăng lên giường.
"Cô ngủ rất ngon, có đúng không?"
Thanh âm của anh trầm thấp, rét lạnh một mảng, Tử Ca bị quăng lên giường đầu óc hơi choáng váng, vừa mới khởi động cánh tay một chút, thân thể
to lớn của đàn ông đã đè ép xuống, thân thể của anh dán lên người cô,
hung hăng áp trụ cô, ánh mắt hằn lên từng tia máu lạnh lùng khiến Tử Ca
bỡ ngỡ. Hai tay của cô đang đặt trên người của anh, bộ dạng này của anh
khiến cô cảm thấy sợ hãi.
"Anh, anh muốn làm cái gì?"
Mộ D