Disneyland 1972 Love the old s
Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324512

Bình chọn: 7.5.00/10/451 lượt.

quan tâm đó tuy chỉ trong chốc

lát, nhưng trước khi nắm được trái tim của anh trai, cô tuyệt đối không

để có bất kỳ ràng buộc nào xuất hiện.

Thấy Mộ Diễn đứng lên đi về phòng ngủ, Mộ Tình liền nắm lấy tay áo anh

nói:" Anh trai, đơn ly hôn em đã gửi cho Nhâm Khải. Phía bên mẹ, em cũng đã nói rồi, nhưng, bà ấy không đồng ý."

Mộ Diễn xoay người nhìn Mộ Tình, những thứ mà cô gặp phải, anh đã biết

hết, trong lòng bỗng cảm thấy thương xót, anh xoa đầu cô nói: " Nếu đã

quyết định, thì hãy làm đi, nếu có khó khăn gì, anh sẽ giúp em giải

quyết."

"Thật không?" Cô ngẩng khuôn mặt đầy hy vọng lên nhìn anh, ánh mắt chứa đựng sự ỷ lại.

Mộ Diễn gật đầu, tiếp đó, Mộ Tình liền nhào vào ngực anh, hai tay ôm

chặt lấy eo anh, mặt dán thật sát vào trước ngực anh, cô có thể nghe

được nhịp tim trầm ổn của anh. "Anh, chúng ta, còn có thể quay về

không?"

Mộ Diễn ngẩn người, anh kéo tay cô ra, nhưng vẫn bị cô ôm chặt lấy, âm

thanh hơi nghẹn ngào: "Ca ca, anh đừng bỏ rơi em, anh không thể biết

được những năm qua em sống như thế nào đâu, em sợ tính tùy hứng của em

sẽ đem đến phiền toái cho gia đình, nên em vẫn chịu đựng. Nhưng mà, ca

ca, em không nhịn được, những năm đó, em trị liệu trọng bệnh viện đã

nhận không ít ánh mắt xem thường của người khác. Ca ca, em quả thật đã

chịu đựng đủ rồi, là em không tốt, là em năm đó cho rằng hôn nhan a giao dịch vẫn sẽ có tương lai, nhưng, Nhâm Khải hắn....

Đang nói thì Mộ Tình không nhịn được khóc thành tiếng, những giọt nước

mắt lạnh băng cứ thế mà rơi xuống, anh đưa tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, nhẹ giọng an ủi, "Tình nhi, đều đã qua rồi, giờ em đã về đây rồi,

ca ca sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa. Phía bên mẹ, để anh giải

quyết."

Cô vẫn cứ ôm lấy anh không chịu buông ra, Mộ Diễn than nhẹ, ranh giới mà anh cố ý tạo ra đã bị cô phá vỡ, anh ôm lấy bả vai cô, nhẹ giọng dỗ

giành: "Được rồi, em không phải đang ở chỗ anh rồi sao? Đừng sợ nữa,

Nhâm Khải vẫn chưa có được bản lĩnh để chạy tới đây đâu."

Không có cách nào, cô không nghe dỗ, Mộ Diễn đành phải ôm lấy cô ngồi

xuống ghế sofa, thời gian dần trôi, cho đến khi cô gái trong lòng không

còn động tĩnh, Mỗ Diễn cuối đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ,trên mi mắt vẫn

còn đọng lại giọt nước mắt đáng thương.

Dặn Vương Linh đem cái chăn đến, Mộ Diễn đặt cô nằm xuống ghế sofa rồi đứng lên.

Anh đi ra ban công, nhìn về bóng đên bên ngoài, giống như anh đang nhìn

thấy ánh mắt lạnh lùng của Tử Ca. Có những thứ khi thấy phiền rồi dùng

một cước có thể đá văng đi, vô luận cô có phải con gái Hạ Xương Nguyên

hay không, đối với Mộ Diễn mà nói, anh tuyệt không lưu lại một người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn.

Rõ ràng anh đã cảm thấy ngán cô, nhưng tại sao trong suy nghĩ luôn nhớ

đến cô. Mộ Diễn nhớ đến cảnh tượng giữa cô và Chung Nham lúc sáng, rõ

ràng bọn họ không làm cái gì, nhưng đáng chết, lửa giận của anh không

hiểu từ đâu mà đến, và hình như có xu thế càng lúc càng cháy dữ dội.

Trước khi Hạ Xương Nguyên qua đời đã an bài hết mọi thứ, cô không cần

phải gánh vác trách nhiệm giúp ông ấy, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy

bất an, có một cảm xúc không nói nên lời, cứ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ

cái gì đó...

Dập tắc điếu thuốc trong tay, Mộ Diễn ấn nút gọi "Giúp tôi điều tra tình hình hiện giờ của Hạ Tử Ca, chi tiết."

Người phụ nữ nằm trên ghế sofa, tuy hai mắt nhắm chặt, nhưng những ngón tay lại bấu chặt trên ghế sôfa

“Tôi rốt cuộc

không bằng cô ở điểm nào? Tại sao mọi thứ mà tôi bỏ ra lại không bằng

cái liếc mắt của con tiện nhân đó? Trình Lan, đàn ông đều thích được

nịnh bợ như vậy sao? Có phải tại cha tôi mất rồi nên mới như vậy? Phải

không?" Ở trong quán bar Hạ Minh Châu khóc và hét lớn, lúc Trình Lan

nhận được điện thoại của cô, nhanh chóng chạy đến thì đã thấy như vậy.

Cô không biết cách an ủi người khác cho lắm, nên chỉ có thể ngồi nhìn cô ấy uống hết ly này đến ly khác.

"Phục vụ, thêm một chai rượu nữa." Uống xong ly rượu trong tay, Minh Châu nằm úp sấp lên chiếc bàn cao, ánh mắt rã rời, có vẻ như đã uống không ít,

Trình Lan nhíu mi, cô đoạt lấy ly rượu trong tay Minh Châu.

"Cô say rồi, để tôi đưa cô về."

"Tôi không có say, Trình Lan, tôi muốn say." Giành lấy ly rượu rỗng trong

tay Trình Lan, cô đập bàn một tiếng 'rầm' : "Rót rượu cho tôi."

Phục vụ vừa rót đầy ly, cô liền một hơi uống cạn, bộ dáng uống rượu của cô

như không muốn sống nữa vậy, Trình Lan nhíu mi, cô kéo lấy tay Minh Châu lại, thì cô ấy cứ như đống đất sét mà ngã nhào xuống đất.

“Minh Châu。”

Trình Lan sốt ruột kêu lên, hai người tranh chấp lẫn nhau đã gây nên sự chú ý của người xung quanh, loại việc gây sự chú ý này tốt nhất là không nên

có, Trình Lan liền kéo tay cô ta quàng qua cổ mình, miễn cưỡng lắm mới

nâng được cô ta dậy, nhưng cô ta lại lần nữa nằm úp sắp lên quầy bar,

sống chết không chịu rời khỏi.

“Trình Lan, tôi không có say, thật sự là không có say, nhưng tôi lại rất hy vọng được say, say rồi thì cái gì cũng không nghĩ đến nữa, nhưng giờ đầu óc tôi thanh tỉnh cực kỳ."

Minh Châu đưa tay lên gõ đầu mình, cô ta úp người x