
“Em sẽ nhớ ăn cơm đúng giờ chứ?”
“Đương nhiên rồi”, cô giơ chiếc môi gõ nhẹ lên đầu anh, “Xin người, anh mới là
người ăn uống thất thường ấy. Lúc công việc bận rộn thì anh nhớ gì chuyện ăn
uống đâu, còn dám nói em”.
“Đừng quên đặt chuông báo thức”, anh tiếp tục dặn dò.
“Biết rồi biết rồi, ghét quá, thi thoảng mới quên có một lần, làm gì mà anh cứ
trêu chọc người ta hoài”, cô phản bác.
“Còn nữa, làm việc gì cũng phải cẩn thận chút, đừng lúc nào cũng vội vội vàng
vàng.”
“A, anh lại chê em tác phong không giống một cô gái chứ gì?”, cô tắt bếp, quay
người lại, hay tay chống nạnh, làm bộ hung dữ, “Đúng đấy, em rất thô lỗ, thế đã
làm sao?”.
Nếu là thường ngày, anh sẽ bật cười sảng khoái trước bộ dạng nửa đùa nửa thật
này của cô, sau đó vò tóc cô, hoặc nhéo mũi cô, thậm chí kéo cô vào lòng, nồng nhiệt
hôn cô.
Nhưng hôm nay, anh chỉ im lặng chăm chú ngắm nhìn cô, khóe miệng cong lên buồn
bã.
Cuối cùng cô cũng nhận ra có điều gì đó không ồn, đôi mắt anh sáng lấp lánh như
sao đêm, bờ môi rầu rĩ như thể có bí mật không thể nói được thành lời.
“Đình Vũ, hôm nay anh lạ quá, có phải anh có chuyện muốn nói với em?”
Anh gật đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt diễm lệ của cô, cảm thấy từng chữ sắp nói
ra đều nặng tựa ngàn cân...
“Anh phải đi New York.”
Anh ấy phải đi New York.
Lời tuyên bố đột ngột của anh làm Thẩm Tĩnh ngẩn người, bộ não như ngừng hoạt
động trong thoáng chốc.
Vài giây sau lí trí trở lại, gương mặt cô trắng bệch nhưng vẫn cố gượng cười.
Cô nhìn vào mắt anh xác nhận hết lần này đến lần khác, mới biết chắc là mình
không nghe nhầm.
Anh ấy thực sự muốn đi New York.
Là sự thật.
Nỗi sợ hãi lập tức chiếm lĩnh cô, mắt đỏ ửng, cô hỏi anh bao giờ thì trở lại
Đài Loan, anh nói chưa biết chắc. Anh ra đi vì công việc, không phải đi du học
cũng chẳng phải du lịch nên không biết trước ngày về.
“Vậy thì, mang em đi cùng!”
Cô rơi lệ, vô cùng hoảng loạn như thể cơn bão tuyết đang càn quét trong lòng,
cô khóc lóc năn nỉ, mong anh đưa cô cùng đi.
Anh lắc đầu khổ sở, nói rằng anh sẽ không có thời gian chăm sóc cô.
“Em không cần anh phải chăm sóc, em có thể tự chăm sóc bản thân!”, cô khẩn
khoản xin anh.
Thế nhưng anh chỉ nhìn cô bằng đôi mắt khổ sở, xót xa và bất lực. Cô lo lắng
chờ đợi, nhưng cuối cùng anh vẫn không chịu gật đầu.
“Anh mang em đi! Đình Vũ, đừng bỏ em một mình ở đây! Em xin anh...”, cô khóc
lóc cầu xin anh. Cơ thể mềm nhũn muốn ngã xuống trước mặt anh, anh nhanh tay đỡ
cô mà ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Từ thái độ của anh, cô nhận ra trong lòng anh đang rất phân vân. Anh vẫn lo
lắng cho cô, anh cũng không đành lòng bỏ cô lại đây một mình.
Tia hy vọng nhen nhóm trong lồng ngực đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô tiếp tục
khẩn cầu, giọng nói run rẩy nhưng cương quyết.
“Được, anh không thể đưa em theo cùng cũng không sao, em sẽ ở lại đây đợi anh,
cho dù anh đi bao lâu, em cũng đợi anh quay về.”
Tuyên bố của cô khiến anh kinh ngạc, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt long lanh.
“Tĩnh, em đừng như thế, anh thực sự không dám nói chắc bao giờ mới quay trở
lại...”
“Không sao cả, em sẽ đợi anh!”, cô vẫn một mực cố chấp, nhìn thẳng vào mắt anh,
“Em biết anh trước giờ luôn mong muốn được đến phố Wall làm việc, nên không thể
bỏ qua cơ hội tốt lần này. Bất luận anh muốn làm gì, em đều ủng hộ anh, nhưng
anh không thể cấm em chờ anh được”.
“Anh thực sự không biết đến khi nào mới...”
“Em sẽ đợi anh!”, cô cương quyết nói.
Khuôn mặt anh cũng trở nên trắng bệch như cô: “Em biết không, em đợi anh một
ngày, anh sẽ cảm thấy như một năm. Anh không thể cho em một ngày về cụ thể,
không thể bắt em phải đợi một kẻ ra đi biền biệt không biết ngày nào mới về,
anh...”.
“Chỉ cần anh không thay lòng, em có thể đợi anh cả đời này!”, cô vội ôm lấy
cánh tay anh, không để anh nói tiếp những lời mà cô không muốn nghe.
Anh sững sờ, cơ thể cứng lại như xác ướp nghìn năm, cuối cùng xem ra anh đã
nhận thua, không nói thêm gì nữa.
Cuộc tranh luận giữa hai người kết thúc tại đây.
Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại, Thẩm Tĩnh biết rõ như vậy.
Quyết định của Mạnh Đình Vũ như một quả bom có uy lực khủng khiếp phá tan thế
giới yên ấm của hai người. Đầu óc cô lúc nào cũng choáng váng quay cuồng, anh
cũng không thấy dễ chịu gì, cùng lúc họ bị đẩy đến hai bên bờ vực thẳm.
Chỉ cần đi sai một bước, mọi thứ sẽ tiêu tan.
Bởi vậy, cô nhất định sẽ cẩn thận trong từng cử động, sẽ chứng minh cho anh
thấy quyết tâm sắt đá của mình, không để cho anh bất kì một cơ hội dao động.
Cô nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy cô tự biết chăm sóc bản thân, anh không
cần phải lo lắng cho cô. Cô có đủ nghị lực để ở lại Đài Loan đợi ngày anh quay
về.
“Đình Vũ, em sẽ chứng minh cho anh thấy, nhất định không để anh phải thất
vọng”, Thẩm Tĩnh tự nhủ bản thân.
Mặc dù nói vậy nhưng sau khi đến công ty, cô như con rối, nhầm lẫn lung tung,
không làm việc gì ra hồn, bị giám đốc mắng cho một trận, còn gây phiền phức cho
đồng nghiệp khác.
“Thẩm Tĩnh, cô lại đánh nhầm nữa rồi!”, nhân viên kế toán vứt cho cô một tập hồ
sơ, “Con số này