
hận được một công việc chụp hình, cho nên mới nhờ Oa Oa chăm sóc con chó kia."
Cô đi? Cô ấy thậm chí không nói một tiếng liền đi?
Không đúng, chờ một chút, có phải Alex vừa mới nhắc tới công tác? Cô đi công tác?
"Tạch" một sợi dây thàn kinh bị đứt, trong đầu Adam trống rỗng, không hiểu tại sao lại hoảng sợ, "Anh nói cái gì?"
"Đường tiểu thư nhờ Oa Oa chăm sóc con chó kia."
"Không phải câu này! Anh mới vừa nói cô ấy đi công tác?"
"Đúng vậy, cô ấy mới nhận được một công việc, ngày hôm qua đã xuất ngoại."
Cô mới cầm lại được máy chụp hình lại chạy đi công tác? Cô bị cảm mới khỏi không được bao lâu, nhưng cả đứng cũng không vững, vậy mà dám bỏ chạy đi công tác? Cô gái đáng chết kia mỗi lần đi không phải đến biên giới thì đến nơi hoang dã, thân thể cô yếu ớt như vậy làm sao có thể lên núi xuống biển, cô chết ở nơi nào có quỷ mới...
"Nơi nào?" Mặt Adam mặt xám như tro, nắm chặt quần áo của mình hỏi: "Cô ấy chạy đi đâu công tác?"
"Brazil và Peru." Đáy mắt Alex hiện lên tia giảo hoạt, mở miệng bổ sung thêm: "Khu vực sông Amazon." Biển mênh mông phản xạ ánh nắng mặt trời, ánh sáng rực rỡ màu vàng khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Cô ngồi ở mũi thuyền, lấy máy chụp hình ra, dùng vải sạch lau màn hình, lau thật sạch dụng cụ kiếm tiền của cô.
Địa phương quỷ quái này bừa buồn chán vừa nóng, mặc dù thỉnh thoảng trên mặt sông sẽ có gió, nhưng gió thổi vào người mồ hôi lại nhễ nhại rất khó chịu, thuyền đi thẳng tới, bình thường chỉ khi nào thuyền đi ngang qua bóng của bụi dây leo thì mới thấy mát, chỉ là dưới bóng cây rất nhiều muỗi vằn và ruồi khiến người khác phải sợ hãi.
Không lâu sau thuyền rời khỏi dòng chảy chính, ngoặt vào một nhánh sông, đi vào giữa rừng mưa nhiệt đới, thuyền ở trong dòng sông nhỏ nhô lên theo cơn sóng lớn, rong rêu, và bèo cũng nhấp nhô dao động theo cơn sóng đó.
Đường Lâm lau sạch máy chụp hình liền cất các thiết bị vào trong rương, mới lắp phim đã thấy một con rắn xinh đẹp đang cuốn vào một cành cây khô, cô ra hiệu cho lái thuyền người Ấn Độ giảm tốc độ, để thuyền chầm chầm lướt qua nó.
Cô từ các góc độ khác nhau liên tục chụp hình, đến địa phương này được vài ngày cô cũng chụp được trên trăm tấm ảnh từ thực vật đến phong cảnh.
Nói thật chỗ cô đi công tác luôn luôn cực kỳ không thoải mái, nhưng mà nơi càng xa xôi càng ít người khai thác cho nên cảnh đẹp tự nhiên khiến con rung động.
Một con vẹt xinh tươi rực rỡ bay lướt qua đầu cô, xém chút nữa là cô có thể bắt được nó, sau đó lại chụp hết một cuộn phim, cô lại đổi một cuộn mới.
Cô luôn tận lực nắm bắt cơ hội chụp ảnh, cho dù bây giờ kỹ thuật của cô đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên cầm máy chụp hình, nhưng mỗi lần cầm máy lên thì có thể chụp được bao nhiêu cô liền chụp, đó là theo thói quen nhiều năm kinh nghiệm khiến cô hiểu được, một tấm hình đẹp bĩnh viễn không bao giờ ít, tấm này chụp từ góc độ này thì đẹp, có lẽ góc độ đó còn đẹp hơn, bây giờ ánh sáng tốt nhưng một giây sau ánh sáng sẽ tốt hơn.
Nhánh sông nhỏ chảy sâu vào trong rừng rậm không thấy một tia mặt trời, phía trước có ánh sáng, mấy ngày trước bọn họ chọn bờ biển này làm nơi ở tạm, trong nơi ở họ đang nấu cơm, cô ở xa cũng nghe được mùi thơm của thức ăn.
Cô đeo rương thiết bị chụp ảnh của mình lên vai, chuẩn bị khi thuyền đến gần bờ thì sẽ xuống thuyền, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông cường tráng đang đứng trên bờ biển.
Trong nháy mắt cô tưởng mình nhìn lầm, dù sao trong trí nhớ của cô người đàn ông kia trắng từ đầu đến chân, chứ không giống người đàn ông trước mặt cô, cơ thể phơi nắng da đã thành màu đồng, hơn nữa làm sao anh lại xuất hiện ở đây? Bình thường gọi anh đi công viên cứ như lấy mạng anh vậy, huống chi đây là rừng mưa nhiệt đới.
Nhưng là... cô chưa từng gặp người nào có mái tóc màu bạch kim như anh...
Thuyền càng tiến vào, tim cô đập càng nhanh, cô họng thắt chặt, khuôn mặt của anh càng ngày càng rõ ràng, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, con anh màu hổ phách lóe lên.
Người lái thuyền tắt động cơ, dùng kỹ thuật tốt nhất khiến thuyền dừng lại ngay trước nơi ở tạm.
Là anh, anh bị nắng ăn đen.
Anh lội nước đi đến cạnh thuyền, vươn tay ra vòng ra eo cô ôm cô lên bờ.
Giật mình nhìn anh, cô vẫn hơi mù mờ, không dám tin vào mắt mình.
"Anh ở đây làm cái gì?" Khi anh thả cô trên mặt đất thì cô liền hỏi.
"Em nói thử xem?" Hai tay cô vẫn đặt trên eo cô, cúi đầu nhìn cô, tức giận hỏi.
Tới đâu hai tuần, cô vẫn luôn ép mình không nên ngĩ đến anh, cô cho rằng thời gian sẽ làm phai nhạt tình cảm cô dành cho anh, nhưng giờ phút này tim cô lại đập rất nhanh, cô muốn vùi đầu vào ngực anh, hưởng sự dịu dàng của anh, muốn dùng sức lắc đầu anh ép anh nói anh yêu cô.
Cô gái vô dụng....
Đáng chết, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Cô liếc mắt nhìn anh, giọng khàn khàn đổi đề tài, "Anh đến đây đã bao lâu rồi."
"Hai tuần rồi." Cơ hồ anh nghiến răng mới nói được câu này.
Cô cứng người, bỗng ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nói gì?"
"Sau khi em đi anh cũng theo đến đây." Anh phát điên, lo lắng và tức giận chất chứa hai tuần nay liền bộc phát toàn bộ. "Con m