Mảnh Vá Tình Yêu

Mảnh Vá Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326071

Bình chọn: 8.00/10/607 lượt.

nhưng cô cũng không muốn mình chịu ấm ức khi phải nhẫn nhịn sự thù hằn của kẻ khác.

Điều này sẽ khiến cô tiêu hóa không tốt.

Từ Nhân Thư vẫn không đáng để cô nhịn nhục vì anh.

“Chuyện nghỉ việc, em suy nghĩ lại đi, tổng biên tập mới có lẽ em sẽ thích.” Từ Nhân Thư ngồi tựa vào ghế, trả lại đơn xin nghỉ việc cho cô, “Đến lúc đó, em hẵng quyết định là có cần phải từ chức hay không nhé!”

Hứa Ngạn Thâm gia đình lớn sự nghiệp lớn, dù có mua lại tòa soạn thật, cũng không thể tự mình quản lý. Nhưng, anh tin, với mắt nhìn người của Hứa Ngạn Thâm, tổng biên tập mới nhất định sẽ có năng lực phi phàm.

Đến lúc đó, “Tạp chí Thành Đô” chắc sẽ giở sang một trang mới, rực rỡ hơn.

5.2

Chuyện nghỉ việc cô nghe theo ý kiến của Từ Nhân Thư, tạm thời để qua một bên.

Sức khỏe cô cũng đã hồi phục rất nhiều, ít nhất sẽ không tự dưng ngất xỉu nữa.

Có thể ra ngoài được rồi, người đầu tiên cô muốn gặp chính là Phi Phàm.

Thế là, bước trên con đường đầy đá sỏi, cô và Cảnh cùng đến cô nhi viện, để thăm Phi Phàm và mẹ viện trưởng.

Phía trong tường của cô nhi viện có một cái cây to cành lá xum xuê, cô từ xa đã nhìn thấy, Phi Phàm đang trèo lên cây, chân tay nó đều dính đầy bùn đất, đang nghiêng người bám chặt hai tay vào nhánh cây, nét mặt già dặn, hình như đang nhìn ra xa, không biết là đang chờ đợi gì, đang suy nghĩ gì.

“Phi Phàm, nguy hiểm!” Cô vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy cô, Phi Phàm ngớ ra một lát, khuôn mặt vốn không có cảm xúc, nở một nụ cười ngạc nhiên.

“Xuống đây!” Cô vỗ vỗ tay.

Đấu tranh tư tưởng một lát, Phi Phàm vẫn nghe lời bám nhánh cây tụt xuống.

Cô ôm nó vào lòng, tim đập nhanh.

“Để mẹ xem nào!” Cô áp hai tay vào mặt Phi Phàm.

Gương mặt nhỏ đẹp trai của nó hơi bẩn, bộ đồ vest rất đẹp mà cô mua trên mạng cho nó, bây giờ nó đang mặc trên người, chỉ là hơi nhàu một chút, chiếc áo sơ mi nhỏ không được đóng thùng cẩn thận bị tuột ra ngoài, vài chiếc lá khô bám trên áo khoác ngoài.

Có lẽ vì tay cô ấm áp, mềm mại, Tiểu Phi Phàm chớp chớp mắt, khóe mắt đỏ hoe.

“Lúc nãy con nhìn gì thế?” Cô dịu dàng hỏi.

Câu hỏi của cô khiến Tiểu Phi Phàm cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói ra được ba chữ, “Con xin lỗi!”

Xin lỗi? Xin lỗi gì chứ?

Cô không hiểu đầu cua tai nheo.

Cô còn chưa kịp tỏ ra kỳ lạ thì Tiểu Phi Phàm đã quay đầu chạy mất.

Cô bỗng nhiên hiểu ra.

Sững sờ.

“Đứa bé này đang nhớ mẹ.” Viện trưởng bước đến gần cô, nói với vẻ có lỗi.

Nhưng, sao lại thấy có lỗi chứ?

Cô cười gượng gạo.

“Vì cô nhi viện dạo gần đây gặp chút chuyện nên bọn trẻ đều cảm thấy hoang mang.” Viện trưởng cảm khái.

“Viện trưởng, xảy ra chuyện gì ạ?” Cảnh hỏi.

Thật ra, vừa bước vào, cậu đã phát hiện, không khí u ám bao trùm cô nhi viện.

“Đã từng nghe nói đến tập đoàn Cực Thịnh chưa?”

Cảnh và cô gật đầu.

Tập đoàn Cực Thịnh là một công ty bất động sản rất lớn, mấy năm nay mọc lên rất nhiều tòa nhà văn phòng, chung cư nhưng những nơi được đánh giá chất lượng tốt trong thành phố này đều do Cực Thịnh làm chủ.

“Tập đoàn Cực Thịnh định xây một khu nghỉ mát ở đây, các căn nhà cũ ở khu vực này đều bị họ mua rồi, trừ ở đây thôi.”

“Cô nhi viện trong thể dời đi, nếu dời đi, một số tư liệu e sẽ bị thất lạc, nếu ở lại đây, các bạn nhỏ còn có cơ hội tìm lại được cha mẹ ruột.” Cảnh nhíu mày, “Hơn nữa họ xây dựng ở đầu bên kia, sự tồn tại của cô nhi viện sẽ ảnh hưởng đến việc mở rộng quy mô của họ.”

Viện trưởng gật đầu, “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi đã từ chối tập đoàn Cực Thịnh nhưng thái độ của họ rất kiên quyết, bảo sự tồn tại của cô nhi viện sẽ làm hạ giá những tòa nhà chất lượng cao của họ. Thế là cả hai bên đều chẳng ai chịu nhường ai.”

Sự việc chưa dừng lại ở đó.

“Mấy hôm nay, cô nhi viện liên tiếp nhận được các thư đe dọa nặc danh, hơn nữa, thỉnh thoảng lại bị một đám lưu manh đến quấy phá.”

“Báo cảnh sát chưa?” Cô lo lắng hỏi.

Viện trưởng bất lực nói, “Đã báo cảnh sát rồi, nhưng chúng tôi không có chứng cứ phía cảnh sát cũng không làm gì được.”

Mỗi lần như vậy đều nuốt nước mắt cho qua.

“Đám trẻ trong cô nhi viện đều rất lo lắng, hốt hoảng, chúng rất sợ mất đi gia đình này.” Viện trưởng ngước nhìn ra xa, “Chúng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, trái tim của mỗi đứa ít nhiều đều có một niềm hy vọng mong manh, chỉ cần cô nhi viện vẫn còn ở đây, có thể sẽ có một ngày, cha mẹ ruột của chúng hối hận sẽ đến đón chúng về.”

Mắt cô cay cay.

Dù Phi Phàm nói I LOVE YOU với cô, dù Phi Phàm gọi cô là mẹ nhưng nó không thể quên được người mẹ thật sự của nó, trong tiềm thức, nó vẫn hy vọng mẹ nó sẽ quay lại tìm nó.

“Viện trưởng, cho nên bà càng cần phải giữ cô nhi viện này! Giữ ước mơ của bọn trẻ!” Lòng cô bị khuấy động.

Viện trưởng nở nụ cười, “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ giữ ước mơ của lũ trẻ! Vì ước mơ của bọn trẻ chính là ước mơ của chính tôi! Mảnh đất của cô nhi viện này là do người chồng đã khuất của tôi để lại. Lúc đó, sau khi kết hôn, chồng tôi thấy tôi nhiệt tình với công tác từ thiện nên đã lập ra cô nhi viện này, giúp những đứa trẻ không có cha mẹ, không cảm nhận được hơi ấm gia đình.”

Đây là cô nhi viện của tư nhân, chuyên giúp


Old school Swatch Watches