Old school Easter eggs.
Mảnh Vá Tình Yêu

Mảnh Vá Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325574

Bình chọn: 9.00/10/557 lượt.

để anh cảm thấy yêu cô.

......

Đến thành phố X là vào sáng sớm, sương vẫn còn đọng trên những cánh hoa.

Anh ấn chuông cửa nơi cha mẹ Chức Tâm thuê ở.

Nhấn rất lâu, bên trong không có động tĩnh gì, nhưng, anh không bỏ cuộc, nhấn dồn dập như thúc giục người bên trong.

Không biết là bao lâu, bên trong mới vọng ra giọng nói lè nhè vì ngái ngủ, rất bực bội vì mới sáng sớm đã bị làm phiền, “Ai đó?”

Là ông Thẩm.

Đối phương vừa mở cửa, nhìn thấy anh, vô cùng kinh ngạc.

“Cha, làm phiền rồi, Chức Tâm có ở đây không?” Anh tỏ thái độ khiêm nhường, không có kiểu sắc lạnh như trước đây.

Ông Thẩm ngẩn ra, nhưng lập tức nói ngay, “Chức Tâm sao lại ở đây? Nó không phải...” Bỗng thấy chột dạ.

Đúng như Hạ Hà nói, có gì đó không bình thường.

“Cha, cha cho con vào gặp cô ấy có được không?” Anh cung kính hỏi.

Anh quả thật đã từng rất quá đáng mới làm tổn thương đến bố vợ.

Anh nhớ, sau khi Chức Tâm về nước, bố vợ là người mở cửa cho anh vào.

“Không được!” Ông Thẩm mặt đầy vẻ cảnh giác, luôn miệng từ chối.

Không còn cách nào khác!

Không màng đến việc bố vợ định đóng cửa, anh xông luôn vào nhà.

“Hứa Ngạn Thâm, anh làm gì thế hả?” Ông Thẩm không vui.

Mới sáng sớm mà đã...

“Xin lỗi, làm phiền rồi!” Nhưng, anh đi thẳng vào từng phòng tìm kiếm.

Nếu... nếu cha mẹ cô giấu cô ở đây thật, thì chắc chắn phải tìm thấy! Có lẽ, cô giống như gã trai từng trốn trong nhà cô, không xuất đầu lộ diện, khiến người anh phái đến theo dõi không có cơ hội tìm ra tung tích của cô.

Nhưng, anh đẩy cánh cửa phòng cuối cùng, chỉ nhìn thấy mẹ vợ đang mặc áo ngủ mặt lạnh như tiền.

Chẳng có người nào khác.

Cánh tay anh rũ xuống.

Bà Thẩm quát lớn, tức giận đẩy anh ra ngoài, “Hứa Ngạn Thâm, anh ra ngoài cho tôi!”

Nhưng, cơ thể anh cứng đờ như một pho tượng, không hề nhúc nhích.

Bà Thẩm đẩy mệt rồi, “Hứa Ngạn Thâm, anh tưởng đây là thành phố B đấy hả? Còn nằm trong phạm vi thế lực của anh sao? Tôi có thể kiện anh tội đột nhập trái phép vào nhà người khác!”

Anh vẫn đứng bất động, nhìn bà Thẩm rồi lại nhìn ông Thẩm, từ bỏ tất cả mọi kiêu hãnh, u ám nói, “ Cha, mẹ, con không cầu gì hết, chỉ cầu xin hai người nói với con một câu thôi, con chỉ muốn biết Chức Tâm còn sống không?”

Ông Thẩm đứng rất gần anh, nhìn thấy rất rõ ràng nỗi đau khổ trong mắt anh, trong phút kinh ngạc, không biết nói gì cho phải.

Dù gì, con rể cũng từng đối với ông không bạc.

Nhưng, bà Thẩm thì không như vậy. Chỉ cần bà nhớ lại con gái mình đã bị người đàn ông này giày vò thế nào, thì cả người bà đã run lên vì tức giận. Bà lạnh lùng trợn mắt nhìn anh, giọng lạnh như băng, “Tôi không phải đã nói rồi sao, con gái tôi đã bị anh bức “chết” rồi!” Bà nói rất khéo.

Anh chấn động, khó khăn lắm mới đứng vững.

“Coi như con cầu xin hai người, hãy cho con câu trả lời!” Hãy cho anh câu trả lời mà anh muốn nghe.

Nhưng bà Thẩm vẫn hờ hững, “Hứa Ngạn Thâm, con gái tôi đã không còn bất kỳ ràng buộc nào với anh nữa!”

Anh nghe ra trong lời nói đó, có gì không đúng, vội vàng truy hỏi, “Vậy là, vậy là cô ấy còn sống ?!”

Bà Thẩm nhíu mày.

Bà có thừa nhận sao?

Lúc đó sở dĩ về thành phố B xét nghiệm ADN là vì không muốn anh quấy nhiễu nữa, để con gái bà được yên.

“Cô ấy có bị thương không? Cô ấy vẫn khỏe chứ?” Anh không ngừng truy hỏi.

Bà Thẩm bị hỏi dồn đến nổi đóa, “Anh không cút, thì tôi đi.”

Bà hầm hầm sập cửa.

Những câu hỏi này, bà không thể nhẫn tâm trù ếm con gái bà, cũng không muốn để anh dễ chịu.

Hạ Hà nhìn ông Thẩm, đang đứng ngây ra đấy, lập tức hiểu ra, ông là người dễ thuyết phục hơn.

“Bác Thẩm, cháu cầu xin bác, nếu có tin tức của Chức Tâm, thì bác đừng giày vò Ngạn Thâm nữa, hai tháng nay...” Cô nhìn Hứa Ngạn Thâm một lát, sau đó, thành thật nói với ông Thẩm, “Anh ấy sống không tốt! Rất không tốt! Hai người giày vò anh ấy đủ rồi! Nếu không có tin tức gì của Chức Tâm, cháu rất sợ, anh ấy sẽ...” lại làm chuyện dại dột gì nữa.

Một người cao ngạo là thế bây giờ lại cúi đầu khiêm nhường như vậy. Cô nhận ra một con người khác không để cho ai nhìn thấy của Hứa Ngạn Thâm, chỉ vì một người.

Ông Thẩm sửng sốt.

“Chức Tâm có biết không? Hai bác giấu chúng cháu như thế, lừa chúng cháu nói cô ấy đã chết, bản thân cô ấy có biết không?” Cô truy hỏi.

Ông Thẩm có chút bối rối.

Nói Chức Tâm đã chết rồi là chủ ý của vợ ông và Phi Phi.

Anh siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Dù là ý của ai, dù cô có biết hay không, anh cũng không quan tâm, chỉ cần biết một tin chắc chắn là cô vẫn còn sống.

Ông Thẩm thở dài, vỗ vai anh, lần đầu tiên chịu thừa nhận, “Ngạn Thâm, cậu về đi, Chức Tâm quả thật chưa chết.”

Có được câu trả lời chắc chắn, trái tim anh cuối cùng cũng trở về với thực tại.

“Cô ấy có khỏe không?” Có giống như lời Hạ Hà nói, bị hủy hoại dung nhan gì đó không...

Trái tim anh thắt lại.

“Nó vẫn khỏe, chỉ là sau khi chạy ra khỏi đám cháy, có chút phá tướng.” Ông Thẩm nhìn anh đầy ngụ ý.

Anh cũng nhìn bố vợ.

Ông Thẩm phát hiện mắt anh không hề có bất kỳ biểu hiện gì, mới lên tiếng, “Nhưng không quá nghiêm trọng.”

“Chỉ là, lúc nó đến thành phố X tìm vợ chồng tô