
i, thần trí hoảng loạn, ôm chặt lấy chiếc chăn bị cháy đen, thậm chí bản thân bị thương cũng không phát hiện ra. Chúng tôi không thể tin được, con bé hoảng hốt thế nào khi một mình ngồi xe lửa đến đây. Cho nên, mẹ nó mới nghĩ vì cậu không buông tha cho nó nên nó mới thành ra như thế, vì vậy mới rất giận cậu, ở sở cảnh sát ở thành phố B cũng không muốn thừa nhận vợ chồng tôi có tin tức của con gái. Thật sự xin lỗi!”
Những chuyện này, anh đều không tính toán!
“Cô ấy đâu?” Cổ họng anh nghẹn lại, giọng nói khàn đặc, “Cô ấy đang ở đâu? Tinh thần bây giờ có tốt lên chút nào chưa?”
“Nó chỉ ở đây vài ngày thì vợ chồng tôi đưa nó đến nhà một người thân ở rất xa cho nó nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, uống thuốc chống trầm cảm một thời gian, tinh thần nó cũng khá lên chút ít. Nhưng, cũng chẳng được bao lâu, nó lên đường xuống miền Nam rồi.”
Xuống miền Nam rồi...
Lại bỏ nhà đi ư?
Thấy anh lo lắng, ông Thẩm lắc đầu, “Nó chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi, đến mỗi thành phố nó đều liên lạc với chúng tôi báo bình an.”
“Có thể cho con biết, phía Nam, là ở đâu không?” Miền Nam quá rộng lớn, anh phải tìm người thế nào đây?
Ông Thẩm nhìn sâu vào mắt anh, “Ngạn Thâm, cậu tha cho nó đi, ngay đến tôi cũng cảm thấy, rời khỏi nơi có cậu, nó như được tự do, sống cũng vui vẻ hơn.”
Anh nghẹt thở.
Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, “Con hứa sẽ không quấy rầy cô ấy, chỉ đứng từ xa nhìn cô ấy một lần... rồi đi.”
Sáng sớm, tiệm bán đồ ăn nhẹ nằm trong một con hẻm nhỏ đông nghịt khách.
“Ông chủ, bàn số ba gọi một phần bánh xếp hành và một phần hoành thánh.”
Thiếu niên chạy bàn ghi lại các món khách gọi rồi quay lưng nói lớn với ông chủ.
Cậu ghi thực đơn một vòng xong, trong thời gian đợi thức ăn, nói nhỏ với ông chủ vài câu, “Cô gái chụp hình cổ quái lại đến rồi!”
Ông chủ ngước mặt lên nhìn thấy ở bàn số ba từ ngoài cửa đếm vào, một cô gái đi một mình, tóc mái của cô rất dài, che khuất một nửa bên mặt.
“Người rất đẹp, cười cũng rất đẹp, tiếc là trên mặt lại có một vết sẹo lớn.” Ông chủ tiếc rẻ lắc đầu, không nén được, chốc chốc lại nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy cô gái đơn thuần cười tươi tắn, mỗi lần thức ăn được bê lên, cô lại hiếu kỳ lấy máy chụp hình chụp lại, sau đó thích thú cầm đũa lên.
Bánh xếp hành, người Hàng Châu ai cũng biết. Quẩy vừa chiên giòn, kẹp trong miếng bánh tráng rồi ép dẹp, vừa thơm vừa giòn vừa béo, chỉ tiếc món này bây giờ ở Hàng Châu cũng hiếm khi nhìn thấy.
Tuần thứ hai đến Hàng Châu, cô không chỉ thăm thú cảnh đẹp như thơ như tranh ở đây mà còn đi khắp nơi ăn thử các món ăn vặt nổi tiếng.
Ăn xong bữa sáng ngon miệng, trả tiền, cô lại xuất phát đến điểm tiếp theo.
......
Vì không có giấy tờ tùy thân nên nơi cô ở khá hẻo lánh, chỉ là một nhà trọ không có giấy phép kinh doanh.
Nói là nhà trọ nhưng thật ra đó chỉ là một ngôi nhà dân biệt lập, để bảo đảm an toàn, cô thuê nguyên tầng ba, nửa tháng cũng chỉ hết tám trăm tệ.
Tuy đồ dùng ở đây cũ kỹ, thiếu thốn, vật dụng trong nhà chỉ có một chiếc giường cũ, vài chiếc tủ gỗ nhỏ hỏng quá nửa, vài chiếc ghế trúc đằng. Nhưng, cô rất vui, môi trường có thích hợp hay không không quan trọng, quan trọng là cuộc sống rất bình yên.
Đi cả ngày, cô tắm rửa trước rồi mượn điện thoại của chủ nhà, gọi về cho cha mẹ báo bình an.
Trong điện thoại, cha cô ấp a ấp úng, nhưng không nói rõ ràng, cô cũng không bận tâm nhiều.
Cô bật ti vi.
Chủ nhà không gắn truyền hình cáp, chỉ bắt có vài kênh nhàm chán, không phải là tin tức chính trị thì là thể dục thể thao, cô xem mà buồn ngủ díp cả mắt.
8 giờ rưỡi tối, cô tắt ti vi, chuẩn bị đi ngủ.
Nằm xuống giường, bên ngoài chỉ có tiếng gió đập vào cửa sổ kính.
Nhưng cô cảm thấy vô cùng bình yên.
Một cảm giác bình yên rất dễ chịu.
Cô trở mình, tóc mái rũ về một bên, để lộ vết sẹo to bằng ngón tay dưới mắt.
Lúc đó, may mà mắt không bị thương.
Chỉ là, cô bị phá tướng rồi.
Nhưng, cô cảm thấy may mắn, lúc đó, một tàn lửa nhỏ rơi vào mặt cô, sức nóng làm cô tỉnh lại.
Nếu cô chết trong trận hỏa hoạn đó thì cha mẹ cô sẽ ra sao? Cô không thể nào tưởng tượng nổi, nếu mất cô, cha mẹ cô sẽ đau buồn đến thế nào.
Cô phải có trách nhiệm với cuộc đời mình.
Thế là cô lại lồm cồm bò dậy.
Tay cô còn cầm chiếc chăn cứu mạng vốn quấn quanh người Phi Phàm. Cô quấn nó quanh người mình, chạy về hướng cửa sau, ở đó lửa vẫn chưa bùng lên dữ dội.
Cô chỉ nhớ mang máng, sau khi cô nhảy ra thì nghe thấy tiếng nổ cuối cùng.
Mặt và sau gáy cô nóng ran, chiếc xe bồn tự tạo vốn để tưới nước trong thôn đang dừng ngay cửa, cô mơ mơ hồ hồ nhúng cả đầu mình vào xe nước.
Cô biết mình đang run lẩy bẩy, cô đang rất sợ hãi.
Lại không biết là bao lâu, cô mới từ từ nhấc đầu mình ra khỏi xe bồn tối om.
Một nơi xa lạ.
Không có lửa.
Cô trèo xuống xe, mơ màng nhìn xung quanh.
Cô không biết mình nên đi đâu.
Bây giờ cô chỉ muốn gặp người thân.
Theo bản năng, chân vừa cất bước thì một bóng dáng hiện lên trong đầu cô, nhưng ánh mắt hận thù, phẫn nộ của anh khiến cô rùng mình.
Cô đổi mấy lần xe, dùng vài trăm tệ còn lại trong túi quần jean mua một vé