Polly po-cket
Mảnh Vá Tình Yêu

Mảnh Vá Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325401

Bình chọn: 9.00/10/540 lượt.

nó cho cô, “Đây là mẫu nước bọt của Lãng Lãng, còn về mẫu ADN của Ngạn Thâm, tôi nghĩ tự cô sẽ có cách lấy được!”

Cô nhìn mẫu vật trong tay mình, không nói tiếng nào.

“Tôi hy vọng cô không phải người nói một đằng làm một nẻo, chỉ được cái miệng mà thôi!”

Một sợi tóc là có thể xét nghiệm ADN.

Mật mã ở cửa ngoài không thay đổi, trở về nơi cô với anh cùng chung sống, cảm xúc trong cô lẫn lộn.

Vặn nắm cửa phòng ngủ, quả nhiên, anh vẫn không khóa theo thói quen.

Cô thẫn thờ bước vào nơi rất riêng tư, rất thân mật của họ.

Cách bài trí trong phòng vẫn ấm áp.

Ngọn đèn bàn ấm áp, rèm cửa ấm áp, chiếc chăn ấm áp, chiếc sô pha ấm áp.

Tất cả những thứ ở đây đều do cô tự tay chăm chút, bài trí.

Không có gì thay đổi.

Đến cả vị trí hai chiếc gối dựa trên sô pha cũng không thay đổi, nhưng bỗng nhiên, cô lại cảm thấy, sự ấm áp ở đây hình như đã biến vị rồi.

Dù cách bài trí có ấm áp thế nào cũng bắt đầu không giấu nổi sự lạnh lẽo, cô tịch ở mọi ngóc ngách trong căn phòng.

Ở đây, cô tịch quá, không giống như một mái nhà.

Nhíu mày, cô cố kìm nén cảm xúc phức tạp không ngừng trào dâng, bước tới bên giường, tìm kiếm kỹ càng trên gối.

Không có.

Lật gối lên, cô đưa tay chầm chậm tìm kiếm.

Vẫn không có.

Sạch sẽ quá, cô định lật chăn lên.

“Em đang tìm gì vậy?” Sau lưng, có một giọng nói điềm đạm.

Cô giật thót người, từ từ từ từ quay người lại.

Mắt chạm mắt.

Sao có thể, sao có thể, trước đây Hứa Ngạn Thâm chưa bao giờ về nhà sớm như thế.

Anh nhìn cô trân trân, dù cố gắng che giấu qua vẻ ngoài bình thản, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra những xáo động trong ánh mắt anh.

Anh nhìn cô chằm chằm.

Vì quá bất ngờ, mắt cô cũng mở trừng trừng nhìn anh, đôi môi mím chặt, mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cô không thể giải thích được vì sao ngày thứ hai trở về thành phố B, vì sao chỉ còn cách hai ngày nữa là phiên tòa sẽ được mở, cô lại xuất hiện ở đây.

Nhưng, anh lại hỏi một câu rất kỳ lạ, “Đến tìm anh sao?”

Câu nói này của anh khiến cô dễ thở hơn một chút.

“Đúng vậy, có chuyện muốn nói với anh.” Cô đành làm ra vẻ thản nhiên, như thể vô duyên vô cớ xông vào nhà người ta, chỉ là để chờ anh.

Nhưng, tiếp theo đó, cô lại không biết nói gì nữa.

Nói dối, không phải là sở trường của cô.

Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, như thể sợ chớp mắt cô sẽ lại biến mất một lần nữa.

Anh rất sợ, tất cả đều là ảo giác, bao gồm, cô vẫn còn sống.

Ngón tay anh kinh ngạc chạm vào vết sẹo bằng móng tay dưới đuôi mắt cô.

Quả thật có thương tích! Có đau không? Bị tàn lửa rơi trúng chắc là đau lắm!

Biết rõ rằng, tất cả những gì thuộc về họ đều đã lạc điệu từ lâu, biết rõ, hành động của anh là không nên trong hoàn cảnh này.

Cảm xúc trong cô xáo trộn, sự đụng chạm của anh khiến cô khẽ rùng mình.

Cô nhớ lại lời Hứa Cẩn Lễ nói trước đó, anh thật sự đã vì cô mà tự đày đọa mình trong hai tháng trời ư? Cô tưởng rằng một người lạnh lùng như anh, cho dù cô có chết đi thì cũng sẽ làm việc mình thường cho đến khi tang lễ kết thúc.

Hai tháng, cô có nên vui mừng vì thời gian anh đã cho đủ dài? Anh chắc là đã quyết định nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.

“Còn đau không?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng hơi khàn đi.

Không biết vì sao, tim cô bỗng nhói lên, nước mắt tuôn ra lăn dài trên má.

Cô cố nặn ra nụ cười, “Không đau rồi.”

Anh không phải là rất hận cô sao? Không phải hy vọng cô chết ngay lập tức sao?

Ngón tay anh chạm vào môi cô, vuốt ve đường nét nụ cười trên môi cô.

Chiếc răng bị gãy của cô luôn ở trong túi anh, còn cô trước mặt anh vẫn với hàm răng đều tăm tắp, như chưa từng chịu bất cứ đau đớn nào.

“Không đau là tốt rồi, tất cả đều đã qua.” Cuối cùng, không thể đè nén nỗi khát khao trong lòng mình, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Bị anh đột ngột ôm lấy, cô không biết phải phản ứng như thế nào, đành cứng đờ người ra.

Nên đẩy ra!

Lý trí quay lại, cô định đẩy anh thì phát hiện vai mình có cảm giác ươn ướt.

Cô sững sờ.

Rất lâu, không cách nào phản ứng.

“Để anh xem người em.” Bố vợ nói trên người cô có rất nhiều vết bỏng ở các mức độ khác nhau, nhưng đều đã lành lại, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy anh không yên tâm.

Áo khoác ngoài của cô bị cởi ra, từng chiếc cúc áo lần lượt được mở, mãi đến khi có cảm giác lành lạnh trước ngực, cô mới giật mình định thần trở lại.

“...” Cô hốt hoảng ngã ngồi ra chiếc sô pha đặt cạnh giường, nắm chặt chiếc áo đã bị mở tung trên người, ôm lấy ngực mình, không để lộ cơ thể.

Thực ra trên người cô không biết từ lúc nào đã chỉ còn lại chiếc áo ngực.

Nhưng, điều khiến cô chấn động là, cảm giác ươn ướt trên vai.

Anh...

Ngón tay anh... chạm vào, vuốt ve từng chỗ da sẫm màu sau lưng cô, nét mặt không mang bất kỳ ham muốn nào.

Trong trí nhớ của anh, da cô mịn màng, trắng ngần như ngọc, chứ không phải như bây giờ, trắng đỏ loang lổ, chằng chịt.

Cô rất ngượng ngùng, muốn che lại, muốn mặc áo vào nhưng anh không cho.

Sau lưng, có cảm giác mềm mại, lành lạnh, anh đã cúi xuống hôn lên từng vết sẹo trên người cô.

Anh muốn cảm nhận sự tồn tại của cô, cảm giác rất chân thực, cô quả thật vẫn còn sống.

Cả người cô cứng đờ n