XtGem Forum catalog
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325050

Bình chọn: 7.5.00/10/505 lượt.

u trên, tôi đi tìm ông ấy, xem ông ấy có chìa khóa nhà

cô Vương không!”

......

“Hu... hu... hu!” Vương Đan ngã nhào ra đất, cả người co rúm lại.

Chất lỏng màu vàng khai khai, âm ấm loang trên chiếc váy ngủ gợi cảm của cô, chất lỏng từ giữa đùi cô chảy ra, ướt đẫm nền nhà.

Anh quay người lại, bình thản nhìn cô gái khủng hoảng khi đối diện với cái chết, sợ đến nỗi tiểu cả ra quần.

“Hứa Ngạn Thâm, anh ra đi, em xin anh đấy!” Tiếng của Hạ Hà, cách một lần cửa, hét lên.

Tất cả, nên kết thúc rồi.

Chức Tâm đã chết, anh hận tất cả mọi người, hận loại người cứ tưởng mình ở

trên cao, có quyền, có tiền thì dễ dàng kiểm soát được toàn cục, quyết

định sự sống chết của người khác.

Nhưng anh bỗng phát hiện ra, mình cũng là loại người đó.

Thật ra, anh hận nhất chính là bản thân mình.

Nếu... nếu... nếu...

Nếu anh không khăng khăng cần một đứa con trai, không xuất hiện Lãng Lãng,

nếu... nếu anh không giữ Nhan Hiểu Tinh ở lại, nếu... nếu... lúc cô đề

nghị ly hôn, anh không ngang ngược, bắt cô phải nghỉ việc ở đài phát

thanh, thậm chí phong tỏa mọi cơ hội tìm việc của cô, thì cô đâu phải

vất vả, đâu phải cố gắng thể hiện mình trong công việc, càng không dẫn

đến tai nạn chết người đó.

Nếu... nếu... tất cả chưa từng xảy ra.

Nếu... nếu... thế giới này có cỗ máy quay ngược thời gian thì tốt biết mấy.

Anh sẽ trở về năm năm trước, năm 2009, tiếp tục kiên định nắm tay cô, cho dù cả đời này không có con cái.

“Hứa Ngạn Thâm, anh ra đi! Em không cho anh chết đâu.” Hạ Hà vẫn cật lực hét lên, nhưng chẳng có động tĩnh gì.

“Xoẹt” một tiếng, tiếng bật quẹt ga lạnh lùng phát ra.

Trong không khí, bắt đầu những âm thanh “lách tách” kỳ quái.

Anh định giơ cao bật lửa, ném nó về phía cô gái đó.

“Hứa Ngạn Thâm, Chức Tâm chưa chết!” Bên ngoài, Hạ Hà đột nhiên hét lên.

Trái đất, vì câu nói đó, hình như khựng lại trong một giây.

Tay anh đang giơ lên bỗng khựng lại.

“Cô ấy gọi điện cho em rồi! Gọi điện cho em rồi!”

Anh nín thở.

“Cô ấy không chết! Chỉ là bị thương rất nặng, cho nên, cho nên... cô ấy

không có thời gian liên lạc với chúng ta.” Hạ Hà hoảng loạn, câu trước

không khớp với câu sau, lời nói có rất nhiều sơ hở.

Mắt anh lóe lên tia mỉa mai, như vẫn rất lạnh lùng.

Anh tiến lại gần Vương Đan.

“Ngạn Thâm, em nói thật cho anh biết! Chức Tâm, cô ấy... cô ấy... bị hủy dung nhan.”

Bước chân, khựng lại.

Để tăng tính thuyết phục, Hạ Hà nói, “Em quên nói với anh, thật ra em và

Chức Tâm quen nhau đã lâu, em tiếp cận cô ấy, còn xem cô ấy là bạn thân

nữa!”

“Cô ấy bị thương rất nặng, diện tích bỏng trên mặt và cả

người rất lớn, cô ấy rất tự ti, cho nên giấu mình, không muốn gặp ai

hết!” Hạ Hà nói nhanh.

Anh sững sờ, hai chữ từ miệng bật ra, “Nói dối...”

“Anh ra đi! Em dẫn anh đi gặp cô ấy có được không?”, Hạ Hà nói, “Anh có thể

động viên cô ấy đừng tự ti, anh vẫn rất yêu cô ấy! Nếu ngay đến anh mà

cũng không có bất kỳ hành động yêu thương nào dành cho cô ấy, anh nói

xem cô ấy sao còn hy vọng đối với cuộc sống này?”

Cô bị hủy hoại đến thế nào, anh đều yêu cô.

Nhưng, rất rõ ràng, đây chỉ là những lời nói dối của Hạ Hà để dụ anh ra ngoài mà thôi.

Tuy, khẳng định như vậy, nhưng anh phát hiện, tay anh không còn sức để giữ nút bật quẹt ga nữa.

“Hứa Ngạn Thâm, anh mà chết thì cô ấy phải làm sao? Vì giấu mình mà hại chết anh, cô ấy sẽ hối hận suốt đời! Anh nên biết, Chức Tâm là người có

chuyện gì cũng giấu trong lòng, nếu anh tiếp tục sai nữa, anh sẽ giày vò cô ấy đến chết!”

Giày vò cô ấy...

Anh thật sự không cố ý muốn giày vò cô, chỉ là vì, anh quá yêu cô.

“Hứa Ngạn Thâm, anh phải sống! Anh phải nói với cô ấy, anh buông tha cho cô

ấy! Anh sẽ không tiếp tục giày vò cô ấy nữa! Có được không?” Hạ Hà hét

lớn.

Câu nói này của Hạ Hà đánh mạnh vào trái tim anh, nét mặt vốn lạnh băng đã méo mó.

Nhưng, anh còn cơ hội không?

“Cô ấy chết rồi.” Anh nhìn lòng bàn tay mình.

Đôi tay này, cũng là hung thủ, hung thủ cùng hại chết cô ấy.

Hạ Hà thấp thoáng nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh, “Cô ấy không chết!

Em dám bảo đảm, em dám thề với trời đất, cô ấy không chết!” Tất cả do

dự, tất cả băn khoăn trước đây của cô vì anh đã hoàn toàn biến mất.

“Hứa Ngạn Thâm, cô ấy không chết, cô ấy không chết! Nếu cô ấy chết thật rồi, Hạ Hà này sẽ bị sét đánh chết ngay tại đây!” Hạ Hà thề độc.

Bật lửa rơi xuống nền nhà, ánh mắt đầy chết chóc của anh lóe lên một tia hy vọng.

Tiếng mở khóa, cả đám người xông vào.

“Mau mở cửa sổ, mau mở cửa sổ!” Nhân viên của ban quản lý vội vàng mở cửa sổ ra.

May mà cha cô Vương có ở nhà.

Chủ tịch Vương hồn siêu phách lạc đỡ đứa con gái đã hôn mê của mình dậy.

Chân Hạ Hà nhũn ra, suýt chút nữa ngã ra đất.

Quá hiểm, quá hiểm!

Còn anh, nhìn cô trân trân, ánh mắt không có vẻ gì là dịu lại.

“Nói cho anh biết, nhưng lời em nói vừa nãy là thật hay giả?” Về chuyện Chức Tâm bị hủy hoại dung nhan, về chuyện Chức Tâm vẫn còn sống.

Cái này...

Là nói dối.

Tia do dự chỉ vừa thoáng qua mắt cô đã lọt vào mắt anh.

Anh nhướng môi, cười nhạt, “Quả nhiên, anh bị lừa rồi.”

Nhưng, cô ngăn anh được một lần, c