XtGem Forum catalog
Mật Mã - Password

Mật Mã - Password

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322530

Bình chọn: 9.00/10/253 lượt.

là năm

phút đồng hồ, cô vẫn lo sợ chờ tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên,

nhưng mà người giả cô dùng gối đầu làm nằm ở trên giường đã có hiệu quả, cô vẫn không nghe thấy tiếng chuông kinh sợ kia.

Cuối cùng, rốt cuộc có người đến đem

đống rác này mang đi, rác nhanh chóng được người dùng lực đổ vào trong

xe rác, cô cùng đống rác kia cùng bị đổ vào trong xe, tuy rằng tên Ảnh

kia nói với cô, sẽ đến tiếp ứng, nhưng cô vẫn hoảng sợ chờ xe rác xúc

lấy đám rác, cô đợi một lúc lâu, mới phát hiện người thu rác đã không có đổ thêm rác, đi theo xe đẩy, đi qua cửa lớn, đi qua bảo vệ, mang theo

cô rời xa cơn ác mộng dài năm năm.

Qua ba mươi phút, xe dừng lại, cô chờ

cho đến khi người nọ nói ám hiệu liên lạc mới dám đi ra khỏi xe rác kia, đối phương đưa cho quần áo thay, nhìn cô một cái, lại cởi mũ lưỡi trai

của mình đưa cô đội, sau đó hai người thay đổi xe, lại đổi xe, lại đổi

xe, qua một thành phố, lại một thành phố, lại một thành phố nữa, cô

không biết đến tột cùng đã qua bao nhiêu ngày, chỉ biết được ở bên ngoài xe ban ngày ban đêm không ngừng thay đổi, cuối cùng người nọ cũng dừng ô tô ở một khách sạn.

Ở trong phòng đăng ký, chờ cô tắm rửa

xong, đối phương mua thức ăn ở bên ngoài trở về, còn có tóc giả ở trên

đầu, sau đó cho cô thân phận, chứng minh thư mới cùng một ít tiền mặt.

Người nọ cùng chiếc ô tô tại khách sạn cùng cô được ba ngày, nói cho cô

cần chú ý cái gì, cẩn thận cái gì, sau đó để lại cách thức liên lạc rồi

rời đi.

Một ngày kia, bầu trời trong xanh, cô

tưởng rằng mình sẽ quá vui mừng mà khóc lóc, nhưng cô không có, vẫn mãi

không có. Cô không thể xác định mình đã tự do chưa, cô vẫn cảm thấy lo

lắng hoảng sợ như cũ, cho nên người nọ nói cho cô cách thức trốn, cách

che dấu hành tung, để cho mình biến mất ở trong biển người rộng lớn…

Đầu hạ.

Ánh mặt trời đầu tiên là ở trên mặt biển màu xanh lam lóe lên rực rỡ, sau đó trong một cái chớp mắt tiến đến bên bờ quanh co khúc khuỷu, trên đường lớn, cây dừa bên đường, tiếp là

những ngôi nhà cao thấp, cuối cùng là đi vào cửa sổ, đi tới giường lớn

màu xanh nhạt, cùng chiếc giường bao lấy thân hình người nhỏ bé ở phía

trên.

Ánh nắng ấm dần lên, xua đi cái lạnh giá ban đêm, gió ấm áp thổi vào cánh cửa sổ màu trắng rộng mở, trong gió có pha chút mùi bạc hà, huân y thảo, mê điệt hương cùng hoa hồng và hương

vị của biển.

Thân hình gầy gò cuộn tròn trên giường dưới ánh nắng chiếu rọi, không cam lòng đành mở mắt.

Lại là một ngày mới, ở bên ngoài cửa sổ

màu trắng, tất cả mọi vật đều là màu xanh lam, trời xanh, biển màu xanh, còn có ánh mặt trời đều đang chiếu sáng cho tất cả mọi vật.

Ô Hiểu Dạ híp mắt, ngắm mặt biển ở ngoài cửa sổ kéo dài, vô tình nhíu mày chán ghét, muốn xoay người quay lưng

về cái thế giới rực rỡ nắng vàng đáng ghét kia, tiếp tục chìm vào trong

giấc ngủ say, đồng hồ báo thức vỏ sò ở trên đầu giường ở đúng lúc này

kêu vang lên, tiếng động này từ nhỏ rồi lớn dần, vang theo quy luật,

nhắc nhở cô bắt đầu một ngày mới.

Sáu giờ tròn, là thời gian rời giường ăn cơm.

Cô tình nguyện tiếp tục ngủ, nhưng cô

lại ghét cảm giác không ăn tạo thành cảm giác đau dạ dày, cho nên cô vẫn rời giường, tắt đồng hồ báo thức đi, tiến vào phòng tắm rửa mặt nhanh,

sau đó nhanh đến phòng bếp làm cái bữa sáng đơn giản lại nhàm chán kia.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng ăn

xong bữa sáng, bên ngoài ánh mặt trời lại càng gay gắt, cô đi đến ban

công ngoài cửa sổ sát đất tưới hoa, ở hai bồn hoa không ngừng có tiếng

chim sẻ kinh hãi bay lên, chốc lát sau liền bay xa, trừ ở đường cái gần

bờ biển ngẫu nhiên có tiếng ô tô, còn lại không có tiếng động gì khác.

Đây là một thành phố thật yên tĩnh, ít

nhất ở đây nếu không phải ngày nghỉ, không có ngàn vạn khách du lịch

đến, nó tương đối là yên tĩnh và bình yên.

Thành phố này, phía trước có biển rộng

sâu không thấy đáy, sau có núi cao đỉnh chạm mây, non nước đẹp như vậy,

lại là thêm một hẻm núi nổi tiếng, hấp dẫn rất nhiều người đến, nhiều

năm trước, nơi này sớm đã nổi danh là thành phố du lịch, nơi này từ lâu

cùng ở trong trí nhớ khi bé của cô vẫn vô cùng giống nhau.

Khi còn bé cô đi du lịch cảng cá nhỏ đã

xây thành cảng cá lớn, bên cạnh là hơn trăm toà nhà kiểu Nhật hoang phế

này cũng đã được san bằng biến thành biệt thự cùng nhà trọ, đường sắt cũ cũng đã thành đường chuyên dành cho ôt tô, trường tiểu học cô từng học

cũng đã thay đổi, những người thân cô có cũng đã lần lượt qua đời từ

mười mấy năm trước, giống như tất cả đều thay đổi, chỉ có non nước là

vẫn như vậy.

Tuy rằng tất cả mọi thứ cũng không còn

như cũ, nhưng khi cô phát hiện chính mình không có chỗ để đi, lại vẫn

lựa chọn về nơi này.

Trên mặt biển xa xa có một con thuyền

đánh cá đang từ từ lướt đi, một bông hoa hồng màu vàng trên ban công đã

héo tàn, cô tìm kiếm từng cánh hoa kia, đem chúng thả vào bên trong chậu hoa.

Đồng hồ báo thức trên tường tích tắc

chuyển động, cô nhìn ánh sáng lập lòe ở phía xa của biển lớn, nghe tiếng thời gian trôi qua, có chút mơ màng ngây ngốc.

Uỳnh!

Đột nhiên một tiếng đóng cửa