Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322094

Bình chọn: 9.00/10/209 lượt.

phòng ngủ xa

hoa lộng lẫy. Trong phòng tất cả đồ vật cho dù là theo kiểu Tây hay

Trung Quốc, tất cả đều tinh tế tỉ mỉ, xa hoa mà quý phái.

Trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn

theo kiểu Trung Quốc, có chiếc đệm rất dày, tất cả chăn nệm đều là màu

vàng nhạt, thảm trải thì rất êm, đặt ở từng góc trong phòng, tấm rèm

bằng nhung tơ rất nặng, che hết ánh sáng, đèn thì theo kiểu Tây, cho dù là ban ngày hay ban đêm đều sáng, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng , khiến cho

khắp nơi đều có ánh vàng.

Góc phòng ngủ, có đặt bàn trang điểm,

còn đặt cả lọ nước hoa ngoại. Hương thơm lúc ẩn lúc hiện, bao giờ cũng

từ miệng lọ tỏa ra, tràn ngập trong không khí.

Hàng đêm ở nơi này, Mẫu Đơn đều im lặng

ngồi ở bên giường, hai mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa kia. Chờ đợi

khoảnh khắc Hắc Trọng Minh xuất hiện.

Nhưng mà, không ngờ, hắn cũng hề bước vào phòng ngủ.

Trên thực tế, hắn đã rời khỏi chỗ này.

Nàng cũng không biết được, Hắc Trọng

Minh đi nơi nào, làm chuyện gì. Mà nàng cũng không muốn đi lại bên trong tòa biệt thự không có tiếng động này, toàn bộ người hầu chuyên tâm làm

việc giống như bị cắt đầu lưỡi, không ai có lá gan lộ ra nửa điểm về

hành tung của hắn.

Cơm ngon ba bữa, cứ đúng giờ đưa vào trong phòng.

Ngày đầu tiên bữa sáng kiểu Tây, Mẫu Đơn chỉ ăn mấy miếng trong toàn bộ thức ăn được mang lên, thậm chí là để

nguội, sau đó mới bị người hầu thu đi.

Nhưng, tiếp theo người hầu đưa cơm tới bàn ăn, bày ra những món ăn chế biến tỉ mỉ, hương vị nhẹ nhàng là thức ăn Trung Quốc.

Cho dù là người hầu làm việc trong

phòng, hay là đầu bếp bên trong phòng bếp, mỗi người ở nơi này, tất cả

đều nơm nớp lo sợ, ghi nhớ bổn phận của mình, không dám có chút nào sơ

sẩy.

Mẫu Đơn cũng không biết, những người này có phải tôn kính Hắc Trọng Minh hay không .

Nhưng nàng có thể khẳng định, trong lòng những người này, nhất định đều khiếp sợ hắn.

Hắc Báo, đúng là một người đàn ông đáng sợ.

Phu nhân dịu dàng uyển chuyển, phái nàng che dấu thân phận, trước khi đưa nàng đến bên Bạch Diễm Dung, bà đã

từng thận trọng nói như vậy. Đến bây giờ Mẫu Đơn vẫn nhớ rõ ràng, lúc ấy trên khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân, lộ rõ vẻ nghiêm túc.

Phu nhân thận trọng, đó là chuyện đương nhiên.

Toàn bộ người ở Thượng Hải, đều nói Hắc

Trọng Minh đáng sợ biết bao, hành vi tàn khốc của hắn, đều truyền trong

miệng mỗi người. Mà nàng, lại chính mắt gặp qua hắn lạnh lùng vô tình,

cặp mắt sâu không đáy kia, giống như màn đen của màn đêm, ánh mắt lợi

hại, sắc bén như dao.

Trong đầu hồi tưởng lại, làm cho nàng

không tự chủ được mà nắm chặt hai tay. Mãi đến khi lòng bàn tay truyền

đến đau đớn, nàng mới buông mười ngón tay ra, nhưng lòng bàn tay mềm

mại, đã bị móng tay tạo ra mấy hình bán nguyệt.

Nàng vẫn không có thói quen, để móng tay dài như vậy.

Ngẩng đầu lên, tầm mắt Mẫu Đơn chống lại người phụ nữ trong gương.

Người phụ nữ trong gương, xinh đẹp thông minh, mái tóc đen mềm mại, làm nổi lên ngũ quan xinh xắn, không phải

là một người nhu nhược như lúc trước, mà trên người nàng là áo dài Hoa

Kì đen, trên ngực và bên hông không cố ý mà thắt chặt lại, làm cho vải

dán vào đường cong phập phồng trên cơ thể, kích thích tầm nhìn và dục

vọng của đàn ông.

Sau đó Mẫu Đơn lập tức tránh đi tầm mắt.

Ngoại trừ không có thói quen để móng tay dài, nàng còn không có thói quen soi gương. Người con gái nhu nhược,

tinh tế kia, người con gái mảnh mai không chịu nổi gió mạnh, so với hình ảnh thật sự của nàng sao lại khác biệt đến như vậy.

Nhưng mà, tầm mắt vừa tránh khỏi gương, thì lại rơi vào chiếc giường lớn bằng da kia.

Quạt trần trên trần nhà vẫn xoay tròn hết lần này tới lần khác, cắt nát ánh sáng màu vàng phát ra từ chiếc đèn kia.

Lời phu nhân đã nói, lần thứ hai hiện lên trong óc.

Hắc Báo, là kẻ thù của chúng ta.

Kẻ thù.

Đúng vậy, đây cũng là chuyện từ nhiều

năm trước tới nay, Mẫu Đơn luôn giữ vững niềm tin. Trước sau nàng đều

cho là, người đàn ông đáng sợ này, là rất khó giải quyết, là kẻ thù nguy hiểm không đội trời chung.

Nhưng mà, Hắc Báo không thể chết được.

Hắn phải sống sót.

Giọng nói dịu dàng của phu nhân, quanh

quẩn ở bên tai nàng, mỗi một từ, mỗi một câu, đều khắc sâu ở trong đầu

nàng rõ ràng như vậy.

Cho nên, tôi phái cô đến bên người hắn, âm thầm bảo vệ hắn, bảo đảm hắn có thể tránh khỏi mọi nguy hiểm.

Mẫu Đơn nhìn thấy chiếc giường lớn trống trải kia, hai mắt trong suốt không hề nhấp nháy, không hề lộ ra một

chút cảm xúc nào. Trong lòng nàng hiểu được, đợi sau khi Hắc Trọng Minh

trở về, trên chiếc giường lớn đó, sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng không thể quên, trước khi hắn ra

khỏi cửa, đã cưỡng hôn nàng, nụ hôn của hắn mạnh mẽ và mang đầy dục

vọng. Hai tay mảnh khảnh trắng nõn nà, từ từ nắm chặt lại, móng tay đâm

vào lòng bàn tay một lần nữa. Ngay cả lòng bàn tay đau đớn, nhưng nàng

vẫn như trước không hề buông tay, ngược lại nắm thật chặt.

“Để tiếp cận Hắc Báo, chỉ có một biện pháp.”

Mẫu Đơn nhìn chăm chú vào giường lớn,

nhớ lại giọng nói rất dịu dàng của phu nhân, bám vào bên tai nàng, để

cho người bên ngoài không thể


pacman, rainbows, and roller s